Jan 18, 2010

CÂU CHUYỆN NGƯỜI MUỐI - Thích Phước Tịnh kể


Chúng ta luôn gặp khó trên con đường tu vì bản ngã của ta luôn tìm mọi cách đóng lại, không cho chúng ta bước vào không gian của vùng trời vô niệm. Có một ví dụ về một người muối, rất sáng và dễ hiểu trong truyền thống nhà Thiền cho trường hợp này. Người muối này đứng trước đại dương mênh mông. Anh ta hỏi một bậc hiền giả: “Tôi muốn biết tôi từ đâu sinh ra và khi hình hài muối này chết đi, tôi sẽ đi về đâu”. Bậc hiền giả đáp: “Anh thử bước xuống biển, sẽ biết anh từ đâu sih và khi mất anh sẽ về đâu!”. Anh người muối nghe lời, nhưng vừa bước xuống, nước biển liếm mất một chân của anh. Hốt hoảng vô cùng, anh lùi lại, phàn nàn: “Ông muốn giết tôi sao?! Rõ ràng khi chưa bước vào biển, tôi vẫn còn nguyên vẹn. Khi vừa bước vào biển, tôi bị mất ngay một chân. Như vậy, làm sao tôi dám bước tiếp vào biển để khám phá tôi được sinh ra từ đâu và tôi sẽ đi về đâu khi hình hài này tan rã”.

Vị hiền giả nói: “Anh thử bước thêm lần nữa đi, rồi sẽ biết anh từ đâu sinh và chết sẽ đi về đâu!”. Anh người muối cũng nghe lời, bước xuống biển thêm lần nữa. Lần này nước biển liếm mất cả hai chân của anh tới tận đầu gối. Anh vội vã bò lên bờ, hận vị hiền giả vô cùng.

Vị hiền giả vẫn rất kiên nhẫn, tiếp tục vừa dỗ ngọt, vừa hăm doạ, khuyên anh ta: “Anh đã lỡ bước vào rồi, nếu không bước tiếp, ở lại đây, anh cũng chỉ là người tàn phế, không làm gì hơn được! Anh hãy liều lần cuối, nhảy hẳn vào biển đi! Khi ấy anh sẽ biết được mình từ đâu sinh ra và chết sẽ đi về đâu.”

Cuối cùng, chẳng đặng đừng, anh chàng người muối nhảy luôn vào biển. Đến giây phút ấy, anh biết anh từ đâu sinh ra và bây giờ anh là biển mênh mông, không chỉ giới hạn trong hình hài của một người muối.

Thích Phước Tịnh kể
Trích Tín Tâm Minh
www.matthuongnhindoi.com



Photos
- http://www.stormthecastle.com/fantasyartschool/artlessons/lesson9a.htm
- http://www.google.com/imgres?imgurl=http://www.kgs.ku.edu/Publications/Bulletins


Phụ lục:

[...] Đó là vấn đề dễ-khó trong con đường tu của chúng ta. Chúng ta cảm thấy khó nếu vỏ bản ngã chúng ta còn cứng, không muốn cho mầm bên trong thò rễ ra ngoài. Chúng ta cảm thấy khó vì chúng ta mới bước một chân xuống biển, một chân bị liếm mất nên chúng ta hoảng sợ. Trong khi tự thể, bản chất của ta được làm bằng muối, kết tinh tạm thời để ta rong chơi trên hành tinh này trong một lúc. Nhưng cuối cùng, chúng ta cần phải quay lại đại dương, tan trong đại dương, thấy mình không chỉ là hình hài bé nhỏ, đi thất thểu trên bờ biển. Chúng ta phải thấy mình chính là đại dương! [...]

[...] Cũng giống như anh người muối, đã cụt mất một chân rồi, công việc duy nhất phải làm là đi luôn vào biển, người xuất gia không thể trở lui về cuộc sống nhân gian vì khi ấy, anh đã tàn phế, không phải là người đời. Người đời, khi chưa biết gì về đời sống tâm linh, thường lao vào dục lạc, hưởng ngũ dục lục trần. Thế nhưng bên trong tâm thức của người xuất gia đã hé mở một khung trời khác. Niềm khao khát của đời sống tâm linh đã đẩy người xuất gia tiến tới trên con đường tu, không thể quay lại với đời sống dục lạc. Cũng giống như kẻ khập khiễng tàn tật đôi chân, người xuất gia không thể đi vào đời, sống cuộc sống bình thường như mọi người đời khác được. Do vậy những người xuất gia khi quay trở lại sống đời sống nhân gian, họ đều bất hạnh [...]

No comments: