Oct 25, 2007

Tuyển tập ao nhà - 14

Ni and Gan -Ma Thuy's 2 "little" beloved

Learning to love

One of my friends told me that the older she got, the less patient she became. And she is not the only one who feels so. The world seems to be so crowded, we can hardly walk the earth without having to shoulder or elbow left and right to inch ahead. At the end of the day, I would consider myself lucky to get home in one piece. There were times when I almost risked my life stopping at a red light while there was no traffic from the other direction. Having escaped from crashing with me from behind, people would shout at me as they passed : are you nuts or what?

Recently Ni sent me descriptions for the five of us: Granny, Dad, Mom, Ni and Gan. What’s interesting was we were all trees in those definitions. Ni said, just for fun, con nho me lam. But going through these adjectives I do see us in there. Isn’t it amazing? Are there really that many adjectives? Yet you can hardly find any that appear in two individual “variables”. Whoever invented those adjectives must have been puzzled over differentiated behaviors of human beings, so much that they took care to give each category a whole word system.

Imagine us as a forest: a walnut, a cedar, a pine, an oak, or even a plant… And that those trees do not exactly stand still beside one another, but each has a message to send out. Hey, you out there! If you don’t mind, my system works its own way, but if the way in which I think and live is different than yours. It is not necessarily that either one of us is inferior or superior to the other. Trouble is, such messages are not always well received, if at all. As a result, a walnut tree would go on looking down on a mushroom, or a lilac plant would die because of the expanding roots of an oak. But to look at life as a forest is to put it mildly. In the real world, the challenges are not that simple. The love-hatred affair is a long-lasting tragedy, because while each of us is so full of ourselves, we are expected to live together, some of us even “till death do us part”. In addition, as Christians, we are assigned to an impossible task: love others as much as the love you have for yourself, enemy and beloved alike.


Loving our beloved is not actually easy, especially in this badly disturbed world. Many times a day in the office I would feel an urge to go home and check on Gan, or to pick up the phone and talk to Ni. Before they made their appearance in my life, it had felt so simple, the whole business of loving. I had thought love was just a “take it or leave it” affair. If you don’t feel it right enough, you are free to walk away. Nothing can be further from the truth than that notion. You are stuck for life when you fall in love with your kids; together with the love for them would come a life-long sense of insecurity that awakes you at night, not having a say over what is going to happen in their lives. You would never feel safe enough to let them go: it’s always too soon to do that to your kids. Reading their descriptions overwhelmed me with love, for I could imagine those little creatures with what they have to contribute to life, love to give, grief to share, trouble to overcome… I long to hold my daughter in a tight cuddle, to feel the freshness of her cheeks against mine. I want to rumple the shock of Gan’s hair, to keep his head in my bosom so that I can protect him from any potential ill-will out there.

It does not mean, however, that you don’t fight the ones you love. Because of our differences, it is just a matter of hours, days, or if we are real lucky, weeks, before we find ourselves in a clash with our loved. Mostly we would make out of it in one piece, but there are times when it is fatal and we end up in shambles, not really registered how we could be so hurtful and ruthless to somebody we claimed to be the love of our life. And it may have started with just a slip of our tongue that grew into an insult and then before we knew it, a total denial of the bond between the two of us…. Many of us are still puzzled to this day as to how could it happen after all the effort and determination to nourish our love.



Well, that is about loving those you adore. What is then about loving your “enemy”? “Enemy” in brackets, because it is fortunate of me that I don’t really hate anybody. The hardest thing I can do to anybody is to stay away from them. I still remember a half-joke Ni, Gan and I made, when we wished that odors could emit colored vapors, so we would know better than step into proximity of somebody with pungent smell under their arms, or something to that effect. Then we thought about people with bad intentions. If only we could see that aura of bleak thoughts and stay away from those. But this is not our invention. It has occurred to many others before us to try finding a way, or a tool, to keep us from crossing our path with ill-willed people’s. A non-fighter’s attitude. Fat chance! It has been known that life is not that black and white, and the world is not divided into bad and good groups of people. Not unlike how a tree changes throughout the seasons of the year, us humans tend to be most unpredictable. It is known to have happened, that this minute a person is still one of our best friends, the next minute jealousy/envy would claim over such friendship and cause the best friend to hurt us beyond imagination. On the other hand, it is possible that the jobless guys in your alley who booze and smoke and gossip most of the day would be the ones who come to your rescue, when somebody from your family gets ill and needs emergency transport to hospital.

As for ourselves, we should not be so sure about what we think we are. Take myself (talk about being self-centered) as an example. All my life I make it a point to be fair and square in every deal possible. As it happened, because nobody ever complained about the deal, I did not know that there were times the kids did not want to hurt me so they went ahead to accept my remarks or to carry out their instructions. I used to get so irritated about how my daughter would take so much time to do something that others (me included) could fulfill in much less time. After an endless course of time, I decided to take it as one of her features. Then out of the blue she wrote me a note where she took me back through her child hood, when most of the time her Dad and I had to run from one job to another, leaving her pretty much in a lonely world, and she had to find enough things to fill up her days. With so much time on her hand, she ended up talking to a plump tree in front of a neighbor’s place, which happened to be a coffee shop so the shop owner had no choice than chase her away. Fortunately, shortly after that Gan came to our lives, so she had plenty to take care of, in a more lively and commonsensical way than keeping a plum’s tree company. However, this episode left indentation in the way in which we are so different from one another.

Again, I am aware that it is not my invention that we should learn to live with differences between us and others. My revelation is that, learning to love is a never done task, that whenever we feel exhausted from this effort, just go on and make some more effort. This exercise should not be neglected, especially the self-scrutiny to make sure you are what you think you are. You may find it worth your while, with eventual peace of mind.

Ngo Thuy, December 2005

Living with Flexibility


Having lived by the ocean for many years, I’ve observed the beauty and majesty of the tall palm trees that grow at the water’s edge, often measuring 30 or 40 feet in height. These stately giants are able to withstand the enormous pressure that hurricane-force winds bring as they blow at speeds up to 200 miles per hour. Thousands of other trees in the huge storms’ paths are uprooted and destroyed, while the stately palms remain fixed in their rooted selves, proudly holding sway over their otherwise decimated domain. So what is the palm trees’ secret to staying in one piece? The answer is flexibility….



Mui Ne Nov. 2007

Imagine yourself as a tall, stately palm tree

… Be willing to adapt to whatever may come your way by initially allowing yourself to experience that energy, much like the bending tree in hurricane-force winds. When criticism comes, listen. When powerful forces push you in any direction, bow rather than fight, lean rather than break, and allow yourself to be free from a rigid set of rules – in so doing, you’ll be preserved and unbroken….

Change your thoughts – change your life by Dr. Wayne W. Dyer

Oct 23, 2007

Tuyển tập ao nhà - 13


THU THA PHƯƠNG
Nhạc và lời : Doãn Quốc Thái

1.
Anh đã về đây giữa trời thu thăm em Hà Nội.
Trong vắt hồ Gươm ánh trăng vàng sao chiếu lung linh.
Anh đã về đây từ vạn dặm quê hương đánh mất,
Để được tắm ánh trăng vàng trong đôi mắt em.
Hà Nội ơi, mùa thu sang, em còn nhớ?
Trên phố vắng giữa trời nghe lá rơi.
Đêm thu sâu nghe giọng hát rã rời,
Và từ đó anh đã lạc trên lối đi.

2.
Em đã từng đêm sầu vương bao kỷ niệm.
Thê Húc buồn thiu, ánh trăng vàng lặng lẽ ra đi.
Trong đáy Hồ Gươm vẫn còn in sâu nuối tiếc.
Ngàn câu nói tiếng thì thầm yêu thiết tha.
Hà Nội ơi, em có mơ mùa thu đến?
Ta sánh bước trên đường Quan Thánh xưa
Nghe âm vang những câu nói tiếng cười.
Giờ còn đâu Hà Nội nhớ thu tha phương.

Highways


Highway
là tên gọi của chiếc ghế dài trong hình - một trong nhiều sản phẩm của SEGIS - công ty tôi đang làm.

Đoạn đường dài nhất nối liền nhà tôi ở và sở tôi làm là Highway Hà Nội. Ngày nào tôi cũng mất 1 tiếng 15' để đi đến sở và cùng số lượng thời gian trên để đi về nhà.

Highway Hà Nội cũng giống Highway Segis : có đoạn lên, có đoạn xuống nhưng nhìn chung đoạn bằng phẳng chiếm đại đa phần.

Highway đời tôi cho đến giờ phút này cũng giống vậy: biến cố lên bổng xuống trầm không phải không có nhưng thông thường là bình lặng. Có một anh bạn già bảo rằng tôi "bị" vậy là "tại vì" tôi không biết đòi hỏi để có được cuộc sống đa dạng hơn - cả về đời sống vật chất lẫn trong các ... chuyện tình :)

Giày dép còn có số ! Highway Hà Nội, Highway Segis và Highway đời tôi sinh ra là vậy rồi, biết làm gì hơn !


Tuyển tập ao nhà - 12







Trái cây đau khổ

à à ơi…
vườn thưa giun dế ỉ ôi…
trầu xanh thấm lạnh, bồi hồi hàng cau.
sầu riêng chín rụng vườn sau
héo hon cải đắng, úa nhầu khê1 chua
à à ơi…
quê hương bao chuyện thắng thua
ngàn năm lịch sử rộ mùa chiến tranh
nỗi đau nhân thế chưa lành
nỗi buồn thế kỷ cũng đành chôn sâu
quê cha nghèo quá đã lâu
đất mẹ buồn lắm bạc mầu phù sa
à à ơi…
quê hương xanh khướt thịt da
có ai còn nhớ mình là ai không?
có ai nhóm lửa mùa đông?
có ai sưởi vết thương lòng .. có ai?
à à ơi

Sàigòn 2005





Paintings and poem by Doãn Quốc Vinh

Quan's photo

Quân ơi,

Hình ông chụp đẹp quá, tui cầm lòng không đậu, post lên blog của tui lun nha.

HV

-----Original Message-----
From: Quan

To: Hotvit

Ho^m qua tui lam thi nghie^m chup a?nh.. vao phong to^i thui kho^ng tha^y gi he^t, de^ mo^t so^ do^ va^t tre^n ban. Ro^i chuye^n nut ma'ya?nh qua M (manual) , con kho^ do^ o^ng kinh de^ qua F16, to^c do^ de^tha^t cha^m la` 1/15 hay nu't B (BULB) (nguoi ta hay de^ B khi chup phao bo^ng) nhu* va^y cai ma`n xa^p trong may hinh ra^t la cha^m thi ca? 15 gia^y moi thu hinh.


Trong luc do' tui dung cai FLASH tay ba^m 4 la^n de^nhoe' le^n anh sang o? 4 go'c canh khac nhau. Phia da^u FLASH tui dunggia^y mau de^ che, ne^n co' hinh mau khac nhau. Trong bong to^i omkho^ng tha^y gi he^t chi tha^y anh sang khi FLASH den thi cai ma'y hinh thu duoc ta^m hinh nhu* sau:Mo^t tro choi chup hinh trong bo'ng to^i va de`n FLASH nhie^u la^n nho'e le^n.

Quan







Oct 22, 2007

Tuyển tập ao nhà - 11; English version



Story of the “River Me”
Nguyen Dinh Lien Chi – 2003


While thinking about my life and my relationships with different places, I see myself as a river, which I call “River Me” and the related places as the places that the river flows through. The image of a river appeals to me because my life, or any other person’s life, is like a flow of a river. We both have a starting place, which is an original point. During my lifetime, there are some places at specific times that have important impacts on me, just like some important ports that a river passes by. Each place builds the basement and helps to prepare myself to continue the next steps.

The first and also the most important place to me is Saigon, Vietnam. It is important because like the starting point of the river, it offers the fundamental elements of life and partly determines the person I am now. I was born in Saigon and spent the first 18 years of my life there. This place is extremely special because that is where I have received so much love from a big loving family since the moment I was born. It is my homeland with so many unforgettable memories. Being away from home, I always miss the warm atmosphere of my family, as well as the busy life of the city. It has become such an important part of my life that it often leaves emptiness inside whenever I am far way.

The second place that also holds a special place in my memory is Ban Me Thuot. It is a small and nice city in the central highland of Vietnam. Even though it is not our real fatherland, my dad spent most of his childhood there. Some of my relatives are still living in this city. Later, it became a place where all of my family wanted to go back to relax and escape from the busy life of the big city. This special city has brought to me real scents of nature, which can not be found in Saigon, and some wonderful friends that I could not have imagined having. It is really hard to forget the beautiful sights of the blooming coffee fields and the silent lake beside it. I love this little city where everybody seems to know each other. It is the friendly and kind people here that make this place even more special. Ban Me Thuot to me will always be a place of friendship and affection.

Just like any river, there must be a place where it makes a turn and takes a new direction. For the “River Me” that place was Webster University in Cha-am, Thailand. My life really made a big change there because it was the first time I had to live so far away from my family. It was scary at first but when I could actually control my new life, I was glad that I made the decision to come to Webster in Thailand. It was here that I had great opportunities to discover the new world of knowledge that I did not think that I could know at home. It taught me new ways of looking at life, at the world and many other things. I could believe in myself because I knew that I was grown up and more mature now. In short, Webster University Thailand has given me confidence and hope.

Even though it is hard to predict what will happen next, the future destination of the “River Me” will probably be Webster University in St. Louis. That is where I want to finish my studies and graduate. The river will make another turn here, and my life will change once again. I am anxious to know what it will be like but it will surely play an important part in my life, as much as the previous places.

As the “River Me” continues to flow in the future, no matter which direction it takes, there would be other important places that now I am not aware of. They would somehow have in impact on me and influence my life. However, for the time being, I am truly grateful for where I have been through since all of them have given me many precious things and helped to determine who I am now. In return, I hope that during my time in those places, I have done something good or left some good impressions to those places and the people there to express my appreciation for what they have given me, just like the river leaves alluvium wherever it goes to help enrich the land and soil there.

Tuyển tập ao nhà - 11; Vnamese version




Câu chuyện dòng sông đời tôi

(bài "tập làm văn" nộp trường)

Trong khi nghĩ về đời tôi và những mối liên hệ của tôi với những địa điểm đây đó, tôi thấy chính tôi như một dòng sông vậy. Tôi gọi đó là Dòng Sông Đời Tôi và những nơi tôi đã gặp gỡ là những bến sông. Sở dĩ hình ảnh dòng sông đã được gợi lên trong ý tưởng vì chính hình ảnh đời tôi – cũng như hình ảnh của mọi người khác – sao mà di động như một dòng sông vậy! Cả hai cùng có xuất xứ khởi đầu như ngọn nguồn của một dòng sông! Dọc theo dòng đời, có một số địa điểm gây ấn tượng sâu đậm nơi tôi, hệt như một số bến quan trọng mà dòng sông đã trôi qua. Mỗi địa điểm đã xây dựng cho tôi một nền móng vững chắc, giúp tôi chuẩn bị được cuộc hành trình kế tiếp.
Địa điểm đầu tiên và cũng là địa điểm trọng yếu nhất chính là Thành Phố Sài Gòn của Việt Nam – quan trọng vì nơi này, cũng như khởi điểm của dòng sông, đã cung cấp cho tôi những yếu tố cơ bản của đời sống và đã phần nào xác định con người hiện hữu của tôi. Tôi sinh ra tại Sài Gòn và đã trưởng thành suốt thời gian mười tám năm đầu của đời tôi tại đây. Địa điểm này cực kỳ đặc biệt vì là nơi tôi đã nhận được biết bao tình thương yêu của một đại gia đình ngay từ thuở tôi vừa lọt lòng mẹ. Đây chính là quê hương của tôi với biết bao kỷ niệm không thể quên. Mỗi khi xa nhà là tôi cảm thấy thiếu bầu không khí ấm cúng của gia đình cũng như bầu không khí nhộn nhịp của cuộc sống bên ngoài vào lúc đó. Do đó tôi luôn luôn cảm thấy cõi lòng trống rỗng làm sao mỗi khi xa nhà.
Địa điểm thứ hai cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi là Ban Mê Thuột. Đó là một thành phố nhỏ nhưng xinh tươi tại trung tâm miền cao nguyên của Việt Nam. Mặc dầu đây không phải là đất tổ, bố tôi đã trải qua cuộc đời niên thiếu dài lâ tại đây. Một số thân thích họ hàng của tôi cho tới nay còn sống tại nơi đây. Sau này cũng chính đây là nơi mà gia đình tôi thường chọn làm địa điểm nghỉ ngơi mỗi khi quá mệt mỏi về cuộc sống của chốn gió bụi kinh thành. Địa điểm đặc biệt này đã cho tôi được hưởng hương vị và nét đẹp chân thật của thiên nhiên cũng như tình bạn trân quý mà tôi không sao tìm thấy được nơi thành phố Sài Gòn. Quên làm sao được những cánh đồng cà phê bát ngát và mặt hồ trầm lặng ngay bên. Tôi còn yêu thị trấn nhỏ bé này vì nơi đây mọi người ai cũng có cảm tưởng thân quen với nhau. Chính tình bằng hữu thân thương đã đem lại sắc thái quyến rũ đặc biệt cho nơi này. Ban Mê Thuột với tôi luôn luôn là địa điểm của tình bằng hữu thân thương.
Cũng như bất kỳ một dòng sông nào, phải có một khúc quành đưa về một hướng mới. Với Dòng Sông Đời Tôi thì địa điểm đó là đại học Webster tại Cha-Am (Thái Lan). Đời tôi đã có một chuyển hướng mới tại đây vì đây chính là nơi tôi sống quá xa với gia đình. Thoạt tôi bàng hoàng hoảng sợ, nhưng khi đã thực sự điều khiển được cuộc sống mới, tôi thấy hài lòng là mình đã chọn đại học Webster, Thái Lan. Tại đây tôi có được những cơ hội lớn để khám phá ra một thế giới kiến thức mới mà tôi nghĩ rằng khó có thể có được nếu như tôi vẫn còn ở quê nhà. Nơi đây tôi đã được học những đường lối mới để quan sát cuộc đời, quan sát thế giới, cũng như để suy gẫm nhiều vấn đề khác nữa. Tôi có thể tự tin nơi mình vì tự hiểu mình đã lớn hơn, đã trưởng thành hơn. Nói tóm lại, đại học Webster tại Thái Lan đã đem lại cho tôi niềm tự tin và hy vọng.
Mặc dầu khó mà tiên đoán được rồi đây những gì sẽ xảy ra, nhưng điều chắc chắn là dòng sông đời tôi luôn luôn hướng tới đại học Webster tại St Louis. Đó chính là nơi tôi muốn hoàn tất việc học để được tốt nghiệp tại đó! Rồi dòng sông sẽ còn chuyển hướng cũng như đời tôi sẽ còn thêm nhiêù lần đổi mới. Tôi cũng có lo lắng tự hỏi đời mình sẽ chuyển hướng ra sao đây, nhưng chắc chắn điều đó không đóng vai trò quyết định. Cũng giống như những địa điểm trước đây vậy.
Vì dòng sông đời tôi tiếp tục chảy vào tương lai dù theo hướng nào đi nữa, chắc cũng sẽ là những địa điểm quan trọng khác mà chính tôi bây giờ cũng chưa nặng lòng chú ý cho lắm. Có thể là những địa điểm đó phần nào sẽ tác động và ảnh hưởng mạnh nơi tôi, tuy nhiên, với thời gian hiện tại, tôi vẫn thật sự mang ơn nơi chốn tôi đã kinh qua, vì tất cả những nơi đó đã cho tôi những điều quý giá giúp tôi thể hiện được cái tôi hiện hữu.
Tôi hy vọng rằng suốt dòng thời gian qua tôi đã làm được những điều tốt lành cho chính tôi và để lại những cảm giác tốt lành cho những người tại đó. Tôi mong phần nào đền đáp được những gì mọi người đã ban phát cho tôi cũng như dòng sông khi qua nơi nào đều để lại phù sa làm tốt đất mầu nơi đó.

Nguyễn Đình Liên Chi - trưởng nữ
của Doãn T. Cẩm Liên
và Nguyễn Đình Hiếu

To nhỏ – Người xe

Chiếc xe ủi đất "to xác mà dại":
cứ ngỡ tàng cây nào cũng cho bóng mát.
Rồi chọn tàng cây không lá mà trú thân !


Con người ta ... "nhỏ xác mà khôn" :
cứ chỗ có bóng mát ta ngồi -
không bắt buộc đó phải là bóng mát của tàng cây.

Tóm lại ... nhỏ khôn - to dại
(Oops! .. nhỏ mà nói vậy sẽ bị to mắng chết)

Thôi nói lại: người khôn - xe dại
(Hehehe .. người nói vậy chắc chắn không bị xe mắng đâu! )

Tuyển tập ao nhà - 10



KỂ CHUYỆN QUÊ XƯA KINH BẮC CỦA BỐ NGUYỄN QUẢNG TUÂN

Đã đến nửa thế kỷ rồi tôi rời xa đất Bắc để vào sinh sống ở trong Nam nhưng hình ảnh của quê xưa Kinh Bắc không bao giờ mờ nhạt được trong tâm trí của tôi. Tôi vẫn nhớ đến làng tôi, làng Yên Mẫn, mà người ta thường quen gọi là làng Yên, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên ở đó.

Tôi vẫn nhớ đến ngôi nhà cổ, sau được phá đi để xây ngôi nhà Tây và ngôi nhà thờ năm gian bằng gỗ lim mà tôi đã ghi lại trong mấy câu thơ tả cảnh thân yêu ấy:
Có sân rộng vườn hoa phía trước,
Chiếc ao làng mặt nước xanh xanh.
Đường vào hai lối quanh quanh,
Chiếc xe tay kéo gập ghềnh ngả nghiêng.

Tôi và em gái tôi ngồi trên xe đi học lấy làm thích thú lắm. Xe chỉ qua một đoạn ngắn lát đá tảng thôi, từ nhà tôi tới giếng đền, rồi ra đường cái lớn chạy quanh thành Bắc Ninh, một ngôi thành cổ đã bị san bằng vì tiêu thổ kháng chiến năm 1946. Làng tôi cũng bị tiêu thổ kháng chiến nên đã trở thành bình địa. Cái nhà Tây và ngôi nhà thờ chỉ còn lại trong trí nhớ của tôi. Cho đến năm 1983, tôi mới có dịp về thăm lại quê xưa thì:

Tưởng rằng phong cảnh vẫn nên thơ,
Ai nghĩ tang thương đến chẳng ngờ.
Đứng ở giữa làng nhìn mấy xóm,
Lòng buồn nhớ tiếc những ngày xưa.

Và tôi đã viết mấy câu cảm tác:
Nhớ lại ngày xưa sống ở làng,
Mỗi lần Tết đến đón xuân sang.
Áo quần mẹ sắm khoe cùng xóm,
Giày dép thầy mua diện khắp đàng.
Đều điếm thò lò chơi mải miết,
Bên đình đáo lỗ đánh lang thang.
Bây giờ nghĩ lại càng thêm tiếc,
Cái tuổi hoa niên quý tựa vàng.

Làng tôi lại nổi tiếng về lễ hội, mỗi dịp đầu xuân, hội làng Yên, quanh vùng ai cũng biết tiếng. Có đủ cả tế lễ, rước kiệu ra bãi Nghè, hát chèo, hát quan họ, chạy chữ, đánh vật, bơi chải, cướp cầu, nấu cơm thi… Và sau này còn có cả chiếu bóng nữa. Hồi đó còn là phim câm, có chiếu cả phim Charlot thật vui. Dân làng đi xem ngồi cả phía trước, phía sau tấm màn hình bằng vải trắng căng trên sân đình. Nhưng vui nhất là xem đánh vật: năm nào cũng có những đô vật về giữ giải, tức những người được giải nhất những năm trước.

Những kỷ niệm ấy đối với tôi thật vô cùng quý giá nhưng đối với các con tôi thì đã xa lạ hoàn toàn rồi. Các con tôi ngày nay, nếu có phải khai lý lịch thì vẫn ghi nguyên quán Bắc Ninh nhưng chẳng biết đến quê xưa Kinh Bắc của tôi nữa. Thật cũng đáng buồn nhưng hoàn cảnh đổi thay, biết làm sao được.

Chỉ biết ngâm câu thơ của Bà Huyện Thanh Quan rằng:

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường …

để tự an ủi cho mình va cho những người xa xứ.

Oct 19, 2007

Điểm giống nhau ?

Hình 1
Hình 2
Đố bạn đọc tìm được điểm tương đồng trong hình 1 và hình 2 !

Giải đáp :


"Mỏ" cha ...
"Mỏ" con

....đều nhọn như nhau :)

SUCH FATHER SUCH DAUGHTER !

À mà không ! Xin đổi lại theo lời chỉ giáo của anh Đôn :
LIKE FATHER LIKE DAUGHTER
Photos editted by HTBN

Oct 18, 2007

Tuyển tập ao nhà - 9

Xuân hạ thu đông ... paintings and poems by Doãn Quốc Vinh


Thơ tình mùa đông
… heo may … ngọn gió thoảng qua
trái tim mắc cạn đôi tà áo bay
chút tình lục bát tỏ bầy
tặng em cho mãi kiếp này nhớ nhau
sầu đông nở trắng sầu đau
thương ai mà tóc nở mầu hoa râm? …




Nắng mùa xuân

Mai vàng chở nắng phù vân
chênh vênh bướm đậu, tần ngần bướm bay
ơ kìa… xuân đến chẳng hay?
hiên nhà rợp nắng, rớt đầy hạt kinh


Hát ru mùa hạ

ầu ầu ơ…
ví dầu cành trúc đong đưa
ầu ơ…kẽo kẹt võng trưa nắng hè
sáo diều cao vút ngọn tre
câu ru ngày cũ ngọt chè, thơm khoai
ầu ơ… tỉnh giấc mộng dài
quơ tay chạm nỗi u hoài bên song
ầu ầu ơ…


Chim di mùa thu

… bóng trăng chênh chếch thôn đoài
bay bay mưa bụi bên ngoài thôn đông
chim di đậu nhánh ngô đồng
thương em, nhớ chị chim lồng ở xa …




Sàigòn 2005

Mac & Rose


Before ....












After ....

HV giới thiệu hình này để mô tả cảnh
“chàng” MAC hẹn hò với “nàng” HỒNG?
Không phải !

HV đăng tấm hình này để quảng cáo laptop MACbook?
Cũng không phải !

Lý do HV post hai tấm hình này để ai hết thấy
HV’s dearest editor
đã làm hình HV chụp nhìn độc đáo hơn
Thank you em yêuuuuu

Oct 15, 2007

TUYỂN TẬP AO NHÀ – 8 ; Last part

THE STORY OF THREE...
by Bác Khánh (bài tập nộp thầy)

Devils or Angels?

When they get together, cousin Na calls the occasion a farmyard summit and puts herself on alert: “It’s a mouse, a pig and a rooster gathering,” she says. “While the mouse always sulks, the pig always reacts indifferently or selfishly to the sulking. As to the rooster, he apparently acts as the elder judge, but is practically very partial, thus causing more turmoil than peace.”

Things can get worse. The mouse may be tired of sulking and start screaming at the top of his voice, or trying a bite at any living creature attempting to calm him down. The pig, losing track of the philosophical indifference he usually has when enjoying food, then messes up his curly hair and screams back. In such emergency, the rooster crosses his arms more tightly and brings his eyebrows together in a more serious frown and thunders his favorite command “Shut up!”

All this tumult for no reason at all! Cousin Na, with her typical cold impatience, usually shrugs her shoulders before slowly leaving the farmyard.

In the evening, when Mother Mouse and Mother Pig (who happens to be one woman) comes home from work, cousin Na congratulates her on her sons’ noisy achievements of the day. As usual, she gets nervous about the report and voices her unvaried preaching: “Don’t you love your little brother?” (angry preaching to the elder) and “Why are you so naughty, my darling?” (helpless preaching to the younger).

The uncreativity of the preaching makes unfairness more obvious in Mummy’s tone. No says: “Mummy
I think you are very biased!” Bi says: “Aunt Hoa, I think you are very very biased, indeed!”. Mummy (or Aunt Hoa) silently pleads guilty, while the impossible Oui keeps chanting his melodious complaint: “Mummy doesn’t love Oui. Mummy loves No only. Let it beeeeee!” Mummy hurriedly pleads unguilty. What a confusing trial!

After dinner, with all the adults back home, the farmyard looks more like a sitting room. No enjoys his evening because Bi is spending the night with him. When time for music practice comes, Daddy (or Uncle Hung) asks Bi and No to take their violins. They have been taking private lessons for three years and their violin playing now produces distinct voices of their own. Neighbors complain about the “funeral noise” the two boys make with their violins. It’s only because they don’t know that one listens better , not with one ears, but with one’s heart. With the heart listening, the immature violins sound carefree and joyful. Even the impossible Oui in Mummy’s lap is caring about the sounds, with his feet beating the time. At the end of each part, he heartily claps his hands.

Mummy takes the opportunity to please the bigger boys: “You see, little Oui admires you two.”. Bi, with his innate sense of humor, grins his thanks: “Thank you gentleman for your wooden ears!”. No, doubled up in laughter, echoes the phrase he likes: “the gentleman with wooden ears!”

Music is, in fact, doing its magic, later on, Oui agrees to sing a series of songs he just learned in his nursery. No changes a reading text from his English book into a rhythmic chant, similar to the rhythm of his violin lesson. BI tries to reproduce this rhythm on his violin.

Mummy also takes the opportunity to draw a new picture of the gang of three. She says: “Let’s have a contest. I’ll ask you questions. Before you answer, press the electric button”
- We can’t see any electric button.
- Use your imagination. Ready? Who’s the most powerful?
- Riiing! Bi.
- Wrong. It’s Oui. He can make everybody in the family run around when he screams and also when he smiles. Who’s the toughest?
- Riiing! No. Last year he had an operation and can show the scar in his belly now.
- Right. Also because he still eats two bowls of noodle after that. Who has the most tender heart?
- Riiing! Oui; he cries all the time.
- Wrong. It’s Bi, he cries even more often. He cried last week, when his mum and sister went away from only a week. Who’s the most imaginative?
- Riiing! Bi. He can draw a cartoon.
- Not exactly. Oui is even more imaginative. Yesterday evening he imagined this dramatic story: “Daddy doesn’t love Oui. Daddy takes No and Bi out. Oui stays home. Then Oui goes to have noodle, but there is no noodle left. WAAA”. Any chance of his becoming a novelist in the future?

With the contest, the house is filled with noise again, healthy noise this time. Later, after the three devils have gone to bed, Aunt Hoa says to cousin Na: “There are many Bi’s, many No’s and many Oui’s. Bi shows his “power” when he wants to hide his easy tears. No has passion for food now, but he will also have passion for other things later. Oui may be lamenting all the time, but he’s just exercising his dramatic creativity”.

“I know, Auntie”, Na answers. There are three angels inside these three devils. I’ll have to bear the devils and desperately hope for the angels to appear soon”. Cousin Na is just dramatizing things. She knows that the angels do appear from time to time.



CHUYỆN BA ĐỨA NHÓC
Má Thuỳ dịch

Thiên thần hay Ác quỷ?

Lần nào mấy thằng nhóc tụ tập lại, Na gọi đó là cuộc họp thượng đỉnh của trại chăn nuôi và lập tức chuẩn bị phòng ngự. “Đó là cuộc họp của một con chuột, một con heo,và một con gà trống. Trong khi con chuột lúc nào cũng sưng sỉa, con heo rất giỏi tảng lờ một cách dưng dưng hoặc íck kỷ. Còn con gà trống thì lúc nào cũng làm như mình công minh lắm, nhưng lại rất thiên vị, do đó chỉ tổ gây thêm giông tố thay vì giải hòa”.

Vậy chứ mọi sự còn có thể tệ hơn. Con chuột có thể chán sưng sỉa và bắt đầu gào lên đến tận óc, hoặc nhào vô cắn bất kỳ sinh vật nào lảng vảng tới với hy vọng xoa dịu nó. Con heo bị lôi ra khỏi trạng thái dửng dưng với mọi sự chung quanh, nhất là khi đang ăn, liền vò cái đầu tóc sẵn đã rối bù và gào lại to hơn. Trong tình trạng báo động đó con gà trống khoanh tay trước ngực và chau mày bực dọc trước khi phát ra một lệnh truyền ồm ồm: “Câm mồm!”

Mà thật ra cơn giông tố này chẳng phát xuất từ cái gì hết! Na, là người có biệt tài giữ được vẻ lãnh đạm khi bực dọc, lẳng lặng nhún vai đi ra khỏi trại chăn nuôi. Buổi tối khi Mẹ Chuột và Mẹ Heo đi làm về (thật ra chỉ là một nhân vật mà thôi), Na thường chúc mừng bà mẹ về thành tích quậy của hai quý tử. Phản ứng thường lệ của mẹ Hòa là: “Con không thương em con sao?” (giọng tức giận dành cho thằng anh) và “Sao con hư quá vậy Oui?” (giọng van lơn tuyệt vọng dành cho thằng em).

Bài giảng nhàm chán này làm cho sự bất công của mẹ Hòa càng lộ rõ. Nô liền nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ thiên vị thằng Oui”. Bí liền hùa theo: “Đúng rồi đó cô Hòa. Cô Hòa thiên vị thằng Oui thiệt đó”. Mẹ Hòa im lặng hối lỗi, trong khi thằng Oui không ngừng chạy cái băng cassette muôn thuở: “Mẹ không thương Oui, mẹ chỉ thương Nô thôi. Không thèm đâu. Không cââần đâu!!!”. Mẹ Hòa lật đật chối tội. Thật là một phiên tòa hỗn loạn!

Sau bữa ăn tối, khi tất cả người lớn tề tựu đông đủ, cái trại chăn nuôi nhìn yên tĩnh hơn. Nô rất hài lòng vì anh Bí ở lại chơi với nó tới mai. Khi tới giờ tập đàn, Bố Hưng gọi Bí và Nô đi lấy đàn ra tập. Sau ba năm học đàn, bây giờ đứa nào đàn ra giọng đứa nấy. Nhưng hàng xóm vẫn còn than phiền vì điệu nhạc đám ma do hai thằng cu sản xuất ra. Điều này là do họ không biết cách lắng nghe bằng trái tim, nếu biết, chắc họ đã nghe được sự phóng khoáng và tươi vui từ tiếng đàn non nớt của hai đứa nhóc. Ngay cả thằng Oui mà mọi người đều bó tay, khi ngồi trên lòng mẹ Hòa cũng tỏ ra chú tâm bằng cách nhịp chân theo. Đến cuối mỗi chương, Oui đều vỗ tay một cách hoan hỉ.

Mẹ Hòa lợi dụng cơ hội liền nói: “Con thấy không, em Oui rất ngưỡng mộ hai anh đó”. Bí, với tính khôi hài bẩm sinh, nhe răng cám ơn : “Cám ơn lỗ tai cây của Ngài Oui”. Nô phá lên cười ngặt nghẽo, nhại đi nhại lại: “Lỗ tai cây của Ngài Oui”.

Âm nhạc thật ra có thể đem lại phép lạ. Oui đồng ý hát một lèo mấy bài hát học được ở lớp mẫu giáo. Nô chuyển một bài đọc tiếng Anh thành một bản nhạc có vần, gần giống âm điệu một bài tập violon của nó. Bí liền đánh thử bản nhạc của Nô vừa chuyển thể trên cây đàn của mình.

Mẹ Hòa liền tiếp tục lợi dụng cơ hội để vẽ một bức tranh ba đứa. Mẹ Hòa nói: “Bây giờ mình sẽ thi nhé. Mẹ sẽ đặt câu hỏi, và mọi người sẽ bấm chuông xin trả lời”.
- Đâu có thấy nút chuông nào đâu.
- Thì tụi con tưởng tượng ra đi. Sẵn sàng chưa? Ai là người có quyền lực nhất?
- Riiiiing! Bí.
- Sai. Đó là OUi. Khi Oui cười hay khi Oui hét lên mọi người đều phải chạy tới với Oui. Vậy ai là người ngầu nhất?
- Riiiiing! Nô. Năm ngoái Nô phải đi mổ và bây giờ còn cái thẹo trên bụng để khoe.
- Đúng rồi. Mà còn vì Nô còn ăn được hai tô mì ngay sau đó nữa. Còn ai là người mềm yếu nhất?
- Riiiiing! Oui; lúc nào nó cũng khóc.
- Sai. Đó là Bí. Bí còn khóc nhiều hơn Oui. Tuần trước Bí khóc hu hu vì má Yên và chị Lù đi vắng có mỗi một tuần. Còn ai là người giàu tưởng tượng nhất?
- Riiiiing! Bí. Bí có thể vẽ hình hí họa.
- Không hẳn. Oui thậm chí còn nhiều tưởng tượng hơn. Tối hôm qua Oui “chế” ra cả một bi kịch: “Bố không thương Oui. Bố dẫn anh Bí anh Nô đi chơi. Còn Oui phải ở nhà. Rồi Oui đi ăn mì, nhưng người ta bán hết mì rồi. WAAA”. Không chừng mai mốt thằng cu này trở thành nhà văn đại tài?

Cuộc thi làm cho cả nhà ồn ào trở lại, cũng may lần này là ồn ào một cách lành mạnh (?). Sau đó khi ba thằng quỷ nhỏ đã đi ngủ, cô Hòa nói với em Na: “Ở trong thằng Bí có nhiều thằng Bí khác, thằng Nô và thằng Oui cũng vậy. Thằng Bí giả bộ diệu võ dương oai để che dấu nước mắt khóc nhè, còn Nô thì bây giờ chỉ mới đam mê ăn uống nhưng mai này sẽ còn đam mê nhiều thứ khác. Còn thằng Oui tuy lúc nào cũng rên rỉ nhưng chắc chỉ là đang tập dượt khả năng viết kịch của nó thôi”.

Na đáp: “Con biết mà cô Hòa. Trong ba thằng quỷ sứ này cũng có ba thiên thần. Con chỉ ráng chịu đựng mấy thằng quỷ sứ trong khi chờ đợi thiên thần xuất hiện thôi”. Thật ra Na cũng hay bi kịch hóa lắm đó. Na thừa biết là mấy thiên thần đó thỉnh thoảng cũng có xuất hiện mà.

HẾT CHUYỆN - THE END


Bố Hưng, Oui và mẹ Hòa

Oct 13, 2007

Photo from Quan - London's fog

















From: Quan
To: HV
Sent: Saturday, 13 October, 2007 7:23 AM

Buo^i sa'ng LONDON tu* nhie^n nhie^u SUONG MU. Hinh chup chinh ngay con duong nha` cua tui
va nha^n tie^n LONDON vao THU la' ca^y da~ vang chup tha^y ca?nh THU va Suong Mu London
A?nh chup o? da.ng M (Manual)
Ong Ki'nh can ba?n (khong ZOOM) 50mm ma tho^i
Tui - Qua^n

Oct 6, 2007

Buổi sáng cuối tuần

Phượng ơi,

"Once upon a time" Phượng nói Phượng muốn biết Hương
thường làm gì trong ngày. Hôm nay Hương kể Phượng nghe sinh hoạt buổi sáng cuối tuần của Hương hen.

Thứ bảy hoặc chủ nhật Hương
thường ra ngồi ở số 5 Hàng Thuyên - tiệm Crêperie and café. Thường Hương không ăn crêpe mà chỉ uống cà phê thôi và thường chỉ ngồi một mình.

Đừng nghĩ Hương buồn khi ngồi một mình. Có nhiều chuyện chơi lắm.


Hương thường đọc sách
(cuốn sách đang đọc là "A thousand splendid suns" - Khaled Hosseini)

...và
thường cầm D70 lia tán loạn:

khi chụp bạn (hôm nay tình cờ gặp anh Thông trong quán)...


khi thì chụp thiên hạ không quen biết ....




























Hương còn thường dùng MAC để chitchat

(café này có wifi free) và soạn blog như trong hình nè


Đó là những điều Hương thường làm trong buổi sáng cuối tuần
- or at least thường làm trong giai đoạn này đó Phượng .

Oct 3, 2007

TUYỂN TẬP AO NHÀ – 8 ; Part 3

THE STORY OF THREE...
by Bác Khánh (bài tập nộp thầy)

Bi (11 Years old): I’ll teach him a lesson!

Of the gang of boys in our big family, I am the oldest. So I call myself “Anh Bi” (Big brother Bi) when addressing the “little ones”. It is a good thing I live with my grandpa. Grandpa used to be the inspector of all high schools in his town. Now, he still has a resonant voice and all words that come out of his mouth seem amazingly important. The way he stalks around the house also indicates incredible importance. Oh! How he sweats power!

I can’t wait until weekend to meet the “little ones”, and to practice Grandpa’s power on them. The only thing I have to do is show preference to one of them; then automatically power shows itself. They will fight for my favor. I’ll show my generosity (leader’s style) at the right time, that is, when they are both at the brink of tears. I usually choose to play with No while promising to play with Oui very soon (a promise I rarely keep). When cousin Khoi and Anh join us, my power increases.

Last week, Aunt Hoa (No’s mother) played “smart grown-up” to us. She told us a story about a mother who changed into a monster after shouting at her impossibly messy and naughty sons. When she finished it, the “little ones” looked at her for any traces of a coming monster, then at me for an appropriate reaction. I immediately laughed in my most resonant and mocking voice (Grandpa’s style) and told aunt Hoa: “ You see! That would serve you a lesson. Stop shouting or you’ll be a monster!” No joined me, as usual, in my mocking attitude, but the puny Oui quietly started clearing the toys scattering on the floor! Later, Aunt Hoa proudly told everyone about that worst part of the event, purposely ignoring the real lesson of the story : that shouting mothers risk turning into monsters.

I am seriously considering a better way of teaching that Mummy’s boy Oui a lesson.




CHUYỆN BA ĐỨA NHÓC
Má Thuỳ dịch

Bí (11 tuổi): Mình sẽ dạy cho nó một bài học!

Trong mấy đứa cháu trai của đại gia đình, Bí là lớn nhất. Do đó Bí tự gọi mình là “anh Bí” mỗi khi nói chuyện với “mấy đứa nhóc” còn lại. Ở chung nhà với ông Ngoại thật là may. Trước kia ông Ngoại là thanh tra của tất cả trường trung học trong thành phố. Tới giờ này ông vẫn còn nói giọng nói sang sảng và do đó tất cả những gì ông nói đều đầy vẻ quan trọng. Ngay cả cách ông đi đi lại lại trong nhà cũng thật là quan trọng. Ông Ngoại đúng là toát ra đầy những quyền lực!

Bí sốt ruột chờ đến cuối tuần để được thị uy với mấy đứa nhóc bằng các bắt chước quyền lực của ông Ngoại. Bí chỉ cần tỏ ra thích một đứa nào hơn là ngay lập tức chứng tỏ được quyền lực. Mấy đứa còn lại lập tức đổ xô vào lấy lòng Bí. Thế rồi Bí sẽ tỏ ra độ lượng (phong cách của nhà lãnh đạo) nhưng phải đúng lúc cơ, nghĩa là khi cả hai nhóc đều rưng rưng nước mắt. Thường thì Bí hay chơi với Nô trong khi hứa hẹn sẽ chơi với Oui liền (lời hứa này ít khi được thực hiện). Khi có các em họ Khôi và Anh, thì quyền lực của Bí càng tăng đáng kể.

Cuối tuần rồi, cô Hoà (là mẹ của Nô) chơi trò “hù doạ con nít” với tụi nhóc bằng cách kể một chuyện rùng rợn về một bà má biến thành quái vật sau khi la hét lũ con của bà ta về tội bày biện và hư đốn. Khi cô Hoà kể xong, mấy đứa nhóc nhìn cô Hoà đăm đăm xem có con quái vật nào hiện hình không, rồi quay sang nhìn Bí coi phải phản ứng ra sao. Bí liền cất giọng cười sang sảng (theo kiểu ông Ngoại) và gằn giọng nói với cô Hoà : “Nhà ngươi thấy chưa, đó là bài học cho nhà ngươi. Nếu nhà ngươi còn tiếp tục la hét thì nhà ngươi sẽ biến thành quái vật đó!” Ngay lập tức Nô liền hùa theo bằng cái giọng giễu cợt đó, nhưng nhóc Oui thì lặng lẽ thu dọn mấy món đồ chơi bừa bãi trên sàn nhà! Sau đó cô Hoà hãnh diện kể cho mọi người nghe cái phần tệ hại nhất đó của câu chuyện, cố tình tảng lờ cái vụ “bài học” khi các bà mẹ hay la hét bị biến thành quái vật.

Thiệt sự là Bí đang nghiền ngẫm xem có nên dạy cho thằng nhóc Oui bám váy mẹ kia một bài học hay không!

TỔ SƯ THIỀN


Throughout Buddhist art, Bodhidharma is depicted as a rather ill-tempered, profusely bearded and wide-eyed barbarian. He is described as "The Blue-Eyed Barbarian" 藍眼睛的野人 (lán yǎnjīngde yěrén) in Chinese texts.

Source: en.wikipedia.org/wiki/Bodhidharma

Photo taken at An restaurant
named, noted and edited by HTBN

Oct 2, 2007

TUYỂN TẬP AO NHÀ – 8 ; Part 2

THE STORY OF THREE...
by Bác Khánh (bài tập nộp thầy)

NO (10 years old) Is eating a matter of consequence?

When I was 3 years old, my first English book was Big Bird’s Yellow Book. My favorite lesson was Unit 6. In this lesson, they teach different kinds of food and Cookie Monster sings in his dream that he is eating 1 salad, 2 chickens, 3 pizzas, 4 sandwiches, 5 chips, 6 hamburgers, 7 carrots, 8 beans, 9 apples and 10 cookies. That I could sing along with Cookies Monster amazed all grown-ups. They all misunderstood that I was gifted in English, but soon they all realized that I just loved eating.

Now I am one of those children who know what they are eating. I know exactly what I like: chops, not with lean meat but a mixture of lean and fat, cooked in that kind of brown sweet and salty and very tasty gravy. When I eat it, I never bother about the chopsticks or spoons. All my ten fingers, two lips and 24 large teeth will do. When I eat it, I don’t mind the heat and noise around. I don’t’ mind the mess I make on the table. I don’t mind Mom’s disapproving eyes and Dad’s loud warning that other people in the family also like chops!

During the school year I never have much time for breakfast. So I make my breakfast schedule for all the week: bread and sausage for Monday, beef soup for Tuesday, sticky rice and chicken for Wednesday, broken rice and pork chops for Thursday and instant noodle for Friday. And mind you! I insist on the “King of Cook” instant noodle, which I will prepare in m own way (a third bag of spice, the whole bag of flavored oil, two minutes in the microwave oven).

From time to time, Dad messes up this schedule by buying broken rice on Monday and bread on Friday. When this happens, I show that I am very annoyed. In the meantime, Dad preaches his eternal question “Is eating a matter of consequence?”. The question fumes me up, but I won’t say anything YET! I’ll wait until dinner time, when Dad insists on my eating vegetables. Then I will ask him, with screwing eyes behind my glasses: “Dad, is eating a matter of consequence?”



CHUYỆN BA ĐỨA NHÓC

Má Thuỳ dịch

NÔ (10 tuổi) Ăn uống có gì là hệ trọng?

Khi Nô lên 3, cuốn sách tiếng Anh đầu tiên của Nô có tựa là Sách Vàng của Big Bird. Nô rất thích bài số 6. Trong bài này, người ta dạy nhiều loại thức ăn và Quái Vật Cookie hát trong mơ: Tôi ăn 1 diã salad, 2 con gà, 3 cái pizza, 4 miếng sandwich, 5 miếng khoai chiên, 6 cái hamburgers, 7 củ cà rốt, 8 hột đậu, 9 trái táo và 10 cái bánh biscuit. Khi thấy Nô biết hát theo Quái Vật Cookie, ai nấy đều thán phục. Mọi người cứ tưởng là Nô có tài học Anh văn, nhưng chẳng mấy chốc ai nấy đều hiểu đó là do Nô rất thích ăn.

Bây giờ Nô nằm trong nhóm những đứa nhóc biết là mình đang ăn gì. Nô biết rõ cái gì mình thích: sườn ram, không chỉ toàn nạc mà phải vừa nạc vừa mỡ, óng ánh nước ram vừa ngọt, vừa đậm đà béo bổ. Nô không bao giờ cần tới đũa muỗng để ăn sườn ram. Chỉ cần 10 ngón tay, 1 cái miệng với 24 cái răng bự của Nô là đủ. Khi Nô ăn, Nô quên hết moị sự chung quanh. Nô cũng không để ý tới đống xương trên bàn. Nô không màng tới ánh mắt trách móc của Mẹ và lời quát của Bố là không phải trong nhà mình chỉ có mình Nô biết thích ăn sườn ram!

Trong suốt năm học, Nô không bao giờ có thời gian để ăn sáng một cách thảnh thơi. Do đó Nô phải thiết kế thực đơn ăn sáng cho cả tuần: bánh mì xúc xích ngày thứ Hai, phở bò ngày thứ Ba, xôi gà ngày thứ Tư, cơm tấm sườn ngày thứ Năm, và mì gói cho ngày thứ Sáu. Mà không phải Mì gói nào cũng được đâu nhé. Phải là “Mì Vua Bếp”, do tự tay Nô chế biến (một phần ba gói xúp, nguyên gói dầu nêm, để trong microwave trong hai phút).

Nhưng thỉnh thoảng Bố cũng ráng làm xáo trộn thực đơn của Nô bằng cách mua cơm tấm vào ngày thứ Hai và bánh mì ngày thứ Sáu. Nô liền cho Bố thấy là Nô bực mình lắm. Bố liền giảng cho Nô bài ca muôn thuở: “Ăn uống có gì là hệ trọng?”. Nô tức sôi lên, nhưng CHƯA thèm nói gì đâu. Chờ tới tối khi Bố kêu Nô ăn rau đi, Nô liền nheo mắt sau cặp kính cận và hỏi Bố: “Ăn uống có gì là hệ trọng đâu, phải không Bố?”.