Cô Tư tự đặt vấn đề “Sống an” cho chính mình vì cô nhận thấy cuộc sống sao thường không an!
Cô Tư nhìn lại chính mình, rõ là một sự kéo dài từ chuyện này rồi đến chuyện kia, buồn rồi đến vui, vui buồn không ngừng nghỉ. Chuyện vui đến cũng lo vì không biết sau vui là gì? Chuyện buồn đến thì hẳn nhiên cô phải lo lắng và phải lo giải quyết nó. Hoặc một sự kiện không vui không buồn đến, nó cũng làm cô phải suy nghĩ một chút. Buồn cũng lo, mà vui cũng lo thế thì tâm cô Tư lúc nào cũng lo. Rõ là sự an bình trong tâm cô Tư hiếm khi xảy ra!
Nghĩ thêm, sâu một chút nữa, cô Tư còn nhìn thấy nếu cùng một vấn đề, như đối với người khác chuyện đó là bình thường, mà sao với cô thì nó lại buồn!? Và cũng vẫn cùng một câu chuyện nếu nó xảy ra ở thời điểm này là rắc rối to, mà lệch đi một tí thì nó lại khác hoặc ở khoảng không gian nào khác cô sẽ chấp nhận nó dễ dàng hơn. Cô nhận thấy và nghĩ đến nó.
Cô Tư thích thú lắm với “công án” này vì nó giúp cô nhìn vào cái an - bất an, cái vui - buồn cho thật thấu đáo và từ đó cô sẽ có giải pháp. Cô nhớ đâu đó câu chuyện nhà Thiền: chuyện ngài Huệ Khả thưa với Bồ Đề Đạt Ma “Tâm con bất an xin thầy giúp con.” Câu trả lời của Bồ Đề Đạt Ma “Mang cái tâm bất an ra đây ta an cho.” Huệ Khả quay lại tìm cái tâm bất an mà tìm hoài không ra! Hình như tâm nó đã tự “an” khi ngài nhìn lại rồi thì phải!
Thế đấy!
Việc “nhìn ngược trở vào” tâm để tìm sự bất an thì vô hình chung nỗi bất an của lòng mình nó nhạt dần và biến mất.
Chuyện Cô Tư cũng vậy, cô vừa trải qua một tháng đầy biến động. Nào là trả nhà, kiếm nhà và dọn nhà; rồi đến chuyện chăm bố đau, bố vô nhà thương và cuối cùng bố mất. Chuyện bố thì cô Tư có các chị em chung lưng giải quyết, cô không cần phải lo nhiều. Chỉ còn việc nhà thì chỉ riêng mình cô và chồng phải tự lo. Có lúc trong đầu cô rối beng lên khiến cô mất ngủ. Căn nhà dọn đến vẫn chưa sẵn sàng mà hạn trả nhà tới nơi rồi!
Cô Tư bèn nghĩ ngay: Cái cuối cùng tệ nhất là gì? Không kiếm ra nhà thì làm sao?
Cô Tư đặt câu hỏi và tự trả lời. Câu trả lời cho tình huống tệ nhất được trả lời ra sao, cô có kham được không với lời giải ấy? Kể từ đó cô cảm thấy yên tâm hơn với tình huống xấu nhất nếu xảy đến. Kết quả đầu óc cô trống và có chút an ổn ở trong tâm.
Với Bố, cô Tư hay đùa và nói rằng “Cô có hai người đàn ông trong đời, một là ông già, hai là ông xã tuy chưa già lắm, chiếm gần hết cái đầu cô!” Nói thế có nghĩa là hai nhân vật này đôi lúc chiếm khá nhiều không gian trong cô.
Sự việc “Bố đau” khiến tâm cô không được bình thường. Cô nhói tim khi nhìn thấy Bố giật mình, khuôn mặt nhíu lại, tay ôm bụng. Thế nhưng khi hỏi “Bố đau như thế nào?” “Đau ra làm sao?” thì câu trả lời muôn thuở “Không!”
Suốt cả tháng trời, cô để ý thấy những cơn đau của bố ngày càng gần hơn. Mấy chị em trong nhà đều nhận thấy vậy, nên cô em dâu là bác sĩ thời còn ở VN quyết định “Phải cho bố đi nhà thương để họ kiểm tra.” Thằng em thứ 5 “Kết quả chỉ để mình biết thôi, sẽ không có chữa chạy.”
Cái quyết định “không chữa chạy” cũng là quyết định của bác sĩ trong nhà thương khi khám phá ra 1 khối u 5cm trong ruột già của ông: “Comfort measuring only”. Cô Tư xem đây là điểm xấu nhất xảy ra cho “người đàn ông thứ nhất” của cô ở thời điểm ông đã đạt số tuổi 103. Cô chấp nhận ngay nó vì không ngoài dự đoán của cô và của cả nhà.
Cái gì mà nó đã được nhận diện và được chấp nhận bởi cái nhận xét và phán quyết bởi chính mình thì sẽ làm thành khởi điểm cho cái tâm an. – Cô Tư nhận ra vậy.
Thế là từ đấy, khởi từ quyết định của bác sĩ, cô Tư chỉ chú tâm vào việc ôm bố, nắm tay bố, nhắn nhủ bố và niệm Phật cùng ông trên giường của bệnh viện.
- “Bố nhớ nha, bố đã làm bao nhiêu việc lành thiện trên cõi đời này rồi thì nay bố cứ ra đi. Nhớ đi theo ánh sáng trắng. Ánh sáng này sẽ dắt bố đi về cõi lành thiện và gặp lại Mẹ. Nếu chưa thì bố chờ chị Hai, trưởng Nam, thằng Sáu, chị Ba và Út về nha.”
Ông đã nghe lời và chờ… cho đến khi thằng Trưởng bay qua, đứng bên cạnh ông, nói: “Bố, con T. đây!”
Ông đi…
Ông đã ra đi một cách nhẹ nhàng và an lạc. Khuôn mặt phẳng phiu không một chút đau đớn.
Tâm cô Tư cũng an vì thấy bố an. Bố ban phát “cái an” cho các con các cháu của ông. Cả đời Ông toàn là “an” “an lạc” “an nhiên” “an lành” “an vui” nằm sẵn trong tâm của ông. Mười hai năm rưỡi tù đầy cộng sản, ông cũng sống một cách an nhiên trong tù. Ông ban phát “an” cho những xung quanh, cho người canh gác tù canh ông và các bạn đồng tù. Ông không thù hận họ vì ông đã xem chuyện tù đày này là nghiệp mà ông phải trả. Trả xong nghiệp thì thảnh thơi và an vui trở về đời sống thường với vợ con và các bạn thân yêu.
Ông là thế đấy!
Cô Tư ráng học theo Ông nhiều lắm, nay cũng nhận ra sống “an” đó là một cuộc sống nhẹ nhàng và cũng thật tròn đầy. Cô áp dụng cái đã và đang học cách “an tâm”, nay viết ra để càng nhớ sâu hơn và lâu hơn.
Cô không mong gì hơn thế nữa khi mình đạt được chỉ một phần mười “cái an” của Bố cô!
California, ngày 3 tháng 12 – 2025
Doãn Tư Liên

No comments:
Post a Comment