Dec 6, 2014

GALAPAGOS, Trip report - THANH TÙNG





Các bạn thân,

Cả tuần vừa qua, tôi ở San Cristobal, một trong vô số đảo to nhỏ trong quần đảo Galapagos, dự cái conference de chimie théorique d'expression latine (Quitel ) năm nay tổ chức ở đấy. Phải đợi tới hôm thứ sáu tôi mới tống khứ đi được cái obligation của mình với bài thuyết trình đầu buổi. Hotel tôi ở, mặc dù được coi là «sang » nhất nhì ở San Cristobal, mà tôi bị problem với internet connection hoài, nên tôi không theo dõi tin tức các bạn được đều đặn.  Viết vài giòng gọi là làm một cái mini phóng sự về cái séjour ở Galapagos vừa rồi, «trình» làng, có lẽ là để chuộc lại cái tội «im hơi lặng tiếng» của mình đối với các bạn.

Thủy với tôi tới Quito, thủ đô  Ecuador gần nừa đêm, hai tên tài xế của cái B&B gần phi trường đến đón,  đi một lát, đường bị cảnh sát chặn, nghe nói vì có cái procession, marche, de nuit, dân chúng từ mọi nẻo xứ Ecuador, rầt catholique,  về đó tham dự. Hai tên tài đi vòng vo tìm đường về, bị chặn hoài, họ phải làm một vòng rất dài, qua núi ghềnh, những con đường đất nhấp nhô gập ghềnh, qua những cái làng chỉ vàì nhà đất, thô sơ, rất nghèo  như mình thấy trong le temple du soleil (album Tintin), qua những khe núi cheo leo,  vách núi hai bên dựng đứng, đá  tảng nhấp nhô trên vách. Cả tiếng rưỡi đồng hồ hai tên tài tìm đường tới lui,  mãi mới lần về tới cái hotel đó. Hóa ra bất đắc dĩ, tụi tôi được làm một tour đêm «tham quan» cái  xứ Ecuador profond đó, một cuôc du đêm kinh hoàng, gợi tôi nhớ đến những hình ảnh từng thấy trong mơ, trong ác mộng, thấy mình đi, đi mãi, đường đi ngút ngàn, cứ vào xâu hơn, xâu hơn trong màn đêm, tựa như bất tận.  Thế mà, các bạn biết không, ngày hôm sau hai tên tài đó lại chở bọn tôi ra lại phi trường lấy chuyến bay qua Galapagos, chỉ mất có 10 phút!

 


Galapagos là quần đảo xa xôi, cách bờ Ecuador cỡ 600 dặm.  Từ khi đảo được Darwin chiếu cố, họ cố giữ cho còn hoang vu, để bảo trì cái ecosystem đặc biệt khiến cho những sinh vật lạ của Darwin tồn tại, nên xứ Ecuador bản thân còn là chậm tiến, cuộc sống trên những đảo này còn thiếu tiện nghi hơn nữa, và về du lịch thì  mở mang còn rất ít. Có lẽ đó là cái tôi thấy thú vị nhất. Những con phố nhà cửa xây lộn xộn, vô trật tự, kiểu VN,  biệt thự lẫn với nhà mái tôn, nhà mái lá, tôi đi mà tưởng như ở lối xóm nghèo nào đó của SG. Tôi có chụp con lộ chính ở tỉnh lỵ San Cristobal, thủ phủ hòn đảo đồng danh, ven bến tàu, là nơi Hotel tôi ở, các bạn có thể thấy trong loạt hình tôi để lên album web này đây, mời các bạn lên xem.  Nhìn thoáng qua, các bạn sẽ thấy ngay cái thô sơ của  tổ chức du lịch ở đó. Dân tình mộc mạc đễ thương, những người thợ đổ ciment cho cái lề đường lên cái centre Darwin, nơi hàng ngày bọn này hội họp, thấy khách lạ đi qua chào đón «hola» một cách hồn nhiên, những đứa bé thây vợ chồng tôi da vàng mũi tẹt ( có lẽ là những người á đông duy nhất trên đảo, đối với họ kỳ quái không khác gì những con kỳ nhông của đảo dưới mắt mình ), chạy theo bảo nhau «el chino».  Những người ở Hotel, nơi bàn tiếp tân (réception, ở Hà Nội ngày nay gọi là  «lể tân»),  bồi bàn trên cái resto trên sân thượng, những người dọn phòng, thật thà dễ dãi, để tiền trên bàn ý là dành pourboire cho họ, họ thấy mả không lấy. Thê mới biết, ngay đến cái phong cách con người, có còn hay không, cũng theo định luật biến hóa đào thải của Darwin cả. Cuộc sống khó khăn, khốn đốn,  phi lý dưới sự ức chế của CS VN làm nên cái nết «mánh mung»   nơi một lớp người Viêt minh đời nay, hay ít nhất là một thời nào đó, một thời rất gần đây, tôi chả biết có còn hay không. Dân ở Galapagos sống xa thành thị, xa đất liền, nơi người ta phải tranh đấu nhiếu hơn, họ tránh được những hình thức ức hiếp của xã hôi xô bồ, nên hồn nhiên lắm. Thực là một chốn đào nguyên, theo đúng ý nghĩa của bài văn Đào Tiềm (không phải là tiên cảnh, mà chỉ là nơi những người «di tản», lánh tục sống với nhau mà thôi).

Cái thú thứ hai ở Galapagos đương nhiên là khám phá muôn loài sinh vật lạ, và như  cư dân ở đó, chúng cũng hồn nhiên, không hề biết sợ, vì chưa hề bị đe dọa. Mình có thể đến rất gần những con thằn lằn lớn nhỏ, có con có cái ức màu đỏ rất đẹp, tôi rất tiếc không chụp được nhưng anh bạn thân Osman Atabek nhà tôi  (emeritus research director của cơ quan CNRS, ISMO, U. Paris-sud XI, Orsay; tôi hợp tác với hắn 30 năm trời! ) thì dí xát cái camera  xịn của hắn vào mà quay nó, nó vẫn cứ bơ bơ. Nhiều lúc mình có cảm tưởng như những con vật ấy được luyện để làm mẫu, đứng yên cho mình chụp. Darwin thời xưa nhờ quan sát chúng nó mà ngộ được cái lẽ biến hóa của vạn vật. Tôi không có cái đầu suy xét về những chuyện đó, những chuyện ngoài thế giới vật lý lý thuyết khô khan của mình, hoặc ngoài thế giới tâm cảm, mộng mơ, cũng là một mặt của cuộc sống của tôi, (à, cái đó chắc các bạn không ngờ tôi có, phải không?) nên thực ra không thấy hết cái màu nhiệm của thiên nhiên và luật biến hóa đó khi đi thăm những con thú Galapagos. Hoặc có thấy thì cũng qua nhãn quan của bạn, cái anh Atabek nhà tôi thì rất say mê, nó mải miết quay phim, và không ngớt  nhắc tôi «nè Tùng, mày đừng quên chụp cái này nhe». Và Thủy, vợ tôi, thì có lẽ cũng thấy cảm động hơn tôi trước bao nhiêu là kỳ quan.  Thành ra, cái thú nơi tôi là cái thú nhìn người ta ... thú! Qua mấy lúc nghỉ họp, có thì giờ đi đây đi đó quanh đảo, tôi chụp được một số những kỳ quan đó: Iguanes marines, (kỳ nhông? ), rùa cỡ lớn (không biết rùa hồ Hoàn kiếm cỡ nào?), trông rất cổ quái, những loài chim lạ, có loại chân lam, tôi chụp được khá nhiều, tới rất gần chụp chúng vân cứ tỉnh bơ, rùa cũng vậy, kỳ nhông cũng vậy. Trên một hòn đảo khác, có loại chân đỏ. Có loài penguins không biết sao mà lạc xuống miền xát xích đạo như vậy. Tôi mời các bạn theo links (1), (2)  này  lên xem albums  hình tôi chụp, gọi là chia sẻ với các bạn những cái thú đó.

Có một điểm xấu  là:  Ăn uống bên đó chán vô cùng. Tiệm ăn nào cũng ngần ấy món, cá (một loại duy nhất, Wahoo, thịt trắng và khô) hoặc nướng, hoặc luộc, hoặc ướp tỏi,, tôm, mực cũng thế. Langouste ăn hàng ngày, là đặc sản Galapagos, dai và không ngậy như homard bên này.  Lẽ ra  tôm cá như vậy phải hấp dẫn, nhưng cuisine bên nớ tồi quá đi.  Một tuần lễ ăn hoài như vậy, ngán đến độ,  các bạn biết không, có lúc tôi thèm ... mì gói!

Thân

Tùng





 




No comments: