Sep 23, 2013

Một Kỷ Niệm Không Bao Giờ Quên - ANH QUÂN





Khoảnh khắc hội ngộ bạn bè là những kỷ niệm không bao giờ quên của một đời người, nhất là thêm sự hiện diện của người thầy đã từng dạy đám học trò gần 40 về trước, càng in sâu vào trong tâm tư của người học trò.

Nhớ lại ngày 11 tháng 8 năm 1986, Quân một túi xách trên tay đi xe lửa từ London để gặp thằng bạn tên là Phong Thái, nổi tiếng phá và không bao giờ chịu ngồi yên ở trong mái trường Sư Phạm Thực Hành. Cái thời đó vận số Thái ta còn long đong, ngày ngày “Mờ mịt trong khói lửa” vì làm phụ bếp trong nhà hàng, chuyên về nướng đủ loại thịt, nên lúc nào “Khói vương mờ trong mắt Thái – Smokes get to his eyes”.

Lúc đó thời gian làm việc của Thái không được rộng rãi, dặn Thái là xe lửa sẽ tới 5 giờ chiều nhưng không ngờ bị kẹt ở bến phà, đến 8 giờ tối xe tới Paris thì Quân một mình đón xe điện ngầm tới thẳng nhà hàng nơi Thái làm việc. Ai cũng đoán được cái cảm giá hai thằng bạn sau 7 năm chưa gặp lại, nhất là thời đó tình hình rời Việt Nam không phải đơn giản. Ngồi đợi Thái làm việc và hai thằng kể lại chuyện trường xưa thì không quên được tên Trần Anh Minh. Thái nói là Minh vượt biển tới Mã Lai và đã định cư tại Canada. Vậy có cách nào liên lạc với Minh không? Hai đứa chịu thua và thôi cứ để số đưa đẩy vì biết đâu sẽ như hai thằng đã gặp nhau.

Đến tháng 7 năm 1987, Quân bay qua miền Nam California, rồi vào một buổi chiều đến thăm Minh Duy, lúc đó Duy còn ở vùng Ivrine, cái hình ảnh khó quên là người nhà của Duy kêu to “Duy ơi có bạn tới thăm”. Duy đi ra thì Quân mới nói “Quân đây Duy ơi”. Duy cảm thấy bất ngờ là đi ra, đi vô, rồi đi ra… vì không biết tiếp thằng bạn như thế nào!!! Sau đó Duy kêu đi uống Cà Phê ở quán Thùy, thời đó Cali chưa có tiệm cà phê “Lú” hay “Dĩ Vảng”, nên các quán Cà Phê rất là lành mạnh. Hai thằng ngồi uống Cà Phê, cứ châm thuốc lá không ngừng nên khói cũng bay mờ mịt. Các chuyện xưa được nhắc lại và vẫn không quên tên Trần Anh Minh.

Tới đây cũng nhắc lại là một số bạn bè, thời đó nhất là phái nam bị một biệt danh nghe không được mỹ miều cho lắm như Nguyễn Ngọc Khải giờ ở Hòa Lan bị kêu là “Cu Quẹo”, Minh Duy là “Duy Hy Nốc (hình ảnh ông da đen quảng cáo kem đánh rang ở chợ Bến Thành)” , Bùi Quốc Chính bị kêu là “Chính Méo”, Phong Thái là “Thái Giúi”, Anh Minh là “Minh trắng và Minh Đĩ”… còn con gái là Thùy Linh là “Trâu Điên”, Bích Nga được ghép người yêu của Thái thời đó gọi là “Tráng Dồ”….

Thế mà cho mãi đến năm 2004, Quân mới gặp lại Minh tại Sài Gòn và rồi cho đến 9 năm sau Quân gặp lại Minh, mà lần gặp này quả thật là đặc biệt,  nói theo Nhà Phật là “Duyên” hay “do sự sắp sếp kỳ diệu của Đấng Bề Trên”. Tại vì chưa bao giờ có một cảnh bốn đứa bạn cùng đáp xuống một phi trường cùng một ngày. Được Thầy Cô và bạn hiền Anh Minh đứng bên ngoài đón chào.

Chuyện bắt đầu là tấm thiệp mời dự Lễ Cưới của Minh vào ngày 14 tháng 9. Với Quân thì hai thằng ở cách xa nửa vòng trái đất, nên chưa có ý nghĩ là đi dự đám cưới Minh, thêm nữa không biết có bạn bè nào đi dự đám cuới Minh không? Và cuối cùng là Quân đã có chương trình về Việt Nam với vợ con vào cuối năm nay, nên tài chánh có phần hạn chế. Hơn tuần sau đó nhận tin bạn Thanh Hương là cô Hồng kêu gọi đi dự đám cưới Minh. Hương đã quyết định đi mua vé qua dự hôn lễ Minh và thăm Cô Hồng. Lúc đó Quân bắt đầu có chướm tư tưởng đi đám cưới Minh, nhưng thấy quân số đi dự còn quá yếu, nên cũng chưa thúc đẩy được Quân. Vài ngày sau thấy Minh Duy dơ tay đi tham dự, vậy là cuộc chơi đã có thể bắt đầu, nhưng Quân vẫn muốn chờ đợi thêm ai nữa chăng và đồng thời đi xem vé máy bay để hy vọng tìm được vé rẻ. Ngoài ra Quân có nói chuyện với bà xã về việc đi đám cưới Minh, khi nói tới việc phí tổn thì bà xã nói liền là cứ việc “Cà Thẻ” và “Cứ Sống Giàu Chết Nghèo” miễn là “Enjoy gặp bạn bè là O.K” . Quân không nói gì và cứ để đó xem tình hình thế nào thì có thêm Email của bạn Tường từ Oregon qua dự đám cưới Minh, vậy là thêm một chiến sĩ tham gia. Vậy tình hình có tăng thêm bạn hữu chăng ? vậy cứ “Đợi và Chờ” biết đâu có sự bất ngờ!!!

Vào cuối tháng 8, Ba Quân báo cho biết một người thân tại Seattle tuổi thọ sẽ trong vòng 6 tháng, nếu có thể từ giờ đến cuối năm đưa Ba Quân qua Mỹ. Quân chợt nhớ tới đám cưới Minh thì đây là một sự kết hợp tuyệt vời vừa đi thăm gia đình, vừa ăn đám cưới bạn và nhất là gặp bạn bè và gia đình Thầy Cô.

Thế là Quân đặt vé 6.20 p.m chiều ngày 13 tháng 9 sẽ tới Calgary để hội ngộ bạn bè và Thầy Cô. Theo dự tính là Tường sẽ đến trước, tiếp theo là Quân, rồi Hương và sau cùng là Duy. Nào ngờ một sự cố xảy ra cho Quân là khi tới phi trường Seattle vào 2 giờ chiều thì mới biết chuyến bay của mình bị hủy và chuyến kế là 8.15 p.m. Lúc đó Quân giận muốn điên cả người bắt đầu lẩm bẩm loại ngôn ngữ “£&*@!....” vì thời gian ở Canada thì ít , như vậy là mất toi 6 giờ, chỉ biết ngồi trong phi trường nhìn ra thấy bầu trời u ám y như trong lòng của mình. Không biết làm gì hơn ngồi Text cho Duy , Cô Hồng và Minh báo tin là đừng có ra sớm mà đón Quân. Lát sau lại nhận tin của Duy là nào đang trên đường ra phi trường, rồi chụp thêm tấm ảnh Duy rồi trên xe, rồi sắp lên máy bay… còn Quân ngồi nhìn trời hiu quạnh để thấy mình quạnh hiu theo.

Thời gian trôi dần, cũng tới lúc Quân leo lên được máy bay và máy bay đáp xuống Calgary vào lúc 11.20p.m. Đó là bắt đầu giây phút vui nhất vì từ xưa đến giờ chỉ có một người đón một người, chứ chưa bao giờ có hình ảnh 4 người bạn cùng Thầy Cô đón một học trò . Thích thú nhất là 4 người bạn từ phương xa đến chung vui với thằng bạn mà ngày mai nó “Lên Xe Bông Về Nhà Vợ”, thêm nữa ở cái tuổi này thường là được mời đi ăn cưới con cháu chứ khó mà có chuyện đi ăn cưới bạn bè. 

Bước ra khỏi cửa kiểm soát là Quân đã kêu to Duy, Minh, Minh, Duy…. Mọi người cười vui và từng cái bắt tay đúng là “Canada đất lạnh tình nồng”.

Sau đó tất cả về nhà vợ tương lai của Minh (ngày mai là cưới) ăn bún riêu và ra-gu. Phải nói Minh vô cùng điệu nghệ là sắp lấy vợ mà đầy đủ “Tam Tòng” cái gì Minh làm cũng ngon lành từ dọn bàn, dọn dẹp và rửa chén bát. Bởi vậy có thể nói là Minh bắt đầu là “Prefect Husband – Ông xã hoàn hảo”. Ăn xong là hơn 1 giờ khuya, tất cả rút lui để Minh lo chuyện đại sự ngày mai. Nhưng ra xe thấy bạn Minh vẫn muốn ham vui là muốn qua nhà cô Hồng chơi, thật ra cả đám ai cũng muốn có mặt Minh nhưng nghĩ lại nếu Minh qua chơi là ngày mai Minh hết làm Chú Rể. Ngay cả giờ rước dâu của Minh mới đầu tính từ 8.30 sáng, vậy mà bị thay đổi từ 8.30 – 9.30 – 10.30 và 11.30 trưa. Nên đành bắt Minh đi về và cả đám lên xe về nhà Thầy Cô.

Đến nhà là cô bạn Thanh Hương mắt đã muốn híp, còn Thầy là phải lên giường, Cô Hồng là chịu chơi nhất là các em thức tới đâu là cô thức tới đó. Quân, Duy và Tường là những người quen thức về đêm nên cũng vẫn tiếp tục thức tiếp để nói chuyện.

Một cái dể thương nhất của bạn Tường là tặng mỗi người một món quà, thật là hay vì người nhận được một quyển sách theo đúng sở thích từng người. Đây là một điều chu đáo của Tường.



Câu chuyện cứ tiếp tục, cô Hồng đem rượu ra vừa uống và vừa nói chuyện trong đêm khuya. Đến 4 giờ sáng thì tất cả phải đồng ý là nên đi nằm nghỉ vì thức cả đêm là ngày mai mà dự đám cưới Minh là mọi người vừa đứng vừa ngủ.



Hơn 7 giờ sáng, Quân tỉnh giấc qua tiếng điện thoại reo, Hương là đã dậy rồi, lát sau là Duy và Tường. Theo thói quen của Duy là phải luyện Yoga vào sáng sớm, Duy ra vườn tập và gây sự chú ý đến cô Hồng. Cùng lúc đó là có xuất hiện của Minh, thật là vui vì chú rể còn vui thêm vài giờ trước khi lấy vợ. Thường thì giờ này là các chú rể là phải lo mặc quần áo và làm đẹp.





Tất cả ra ngồi ăn sáng, Quân mới thấy Thầy và Cô là những người vui tính nhất trên thế gian này, nếu ai đi về vùng Calgary mà không xin phép để lại nhà thăm Thầy Cô là một điều thiếu xót rất là lớn. Thầy và Cô kể chuyện vui làm không khí trở nên vui nhộn, từ đó tạo ra một cảnh nồng ấm và vô cùng thấm thiết. Đó là cái giây phút mà 5 đứa luôn muốn kéo dài bất tận vì cứ một chốc là được cười hả hê với câu chuyện của Thầy Bích chẳng hạn Thầy dặn dò là “Nếu lấy cô vợ 40 tuổi mà già quá thì kếm hai cô 20 là được” hay là “Nếu vợ chỉ cho nuôi mèo bốn chân, thì mình cứ xin đem hai con mèo hai chân về nhà” hoặc là nói với Vợ là “Thấy em sinh con đau quá nên anh tính kiếm người về sanh thay em”…. Các câu chuyện cứ liên tục như vậy , với sự phụ họa của cô Hồng thì nhìn vào không khác gì ngày Tết với tiếng pháo nổ.

Tuy nhiên mọi chuyện phải dừng vì phải bắt Minh về nhà lo làm chú rể , Minh mà đứng tiếp là không có đám cưới và tất cả ngồi nhà thầy cô chơi cho hết buổi.

Calgary là đất của người Cow Boy khi xưa , thời nay thì hết cỡi ngựa nhưng cô Hồng biểu diễn lái xe cho mọi người xem. Cô lùi xe là giựt một cái ai có ngủ gật thì tỉnh liền, nếu ai có bóp còi là chuyện bình thường, chuyện nhỏ ở tỉnh lẽ, đang ở lane bên ngoài mà cô lái vào lane trong thì  sẽ thấy cái hay là ai lái xe gần đó tự giác lái chậm lại cho cô lái vào trong.

Mới đâu ai cũng sợ tới trể , nên cô lái xe qua nhà cô dâu, tưởng là có mặt chú rể , nào ngờ chú rể vẫn chưa tới thế là cả đám đứng đợi chú rể. Phải nói ngày cưới của Minh thời tiết vô cùng là đẹp, nắng ấm áp và bầu trời trong xanh.




Viết tới đây thì Quân không kể các nghi thức hôn lễ của Minh vì cũng y như các đám cưới của người Việt Nam. Chỉ có một điểm lưu ý là Minh có cô em vợ rất xinh, tên cô là Thu Ba, cô còn độc thân và trong đám thì chỉ còn có mỗi Duy độc thân, nếu Duy muốn làm anh em cột chèo với Minh là một thằng cột và một thằng chèo thì cứ vài tháng đi Calgary mà chơi..




Vào  tiệc cưới buổi chiều, Thầy Bích tuy không dạy đám học trò, mà đã đại diện cô lên hát một bài tặng vợ chồng Minh, thầy đã dùng bài hát của Trịnh Công Sơn với lời hát mới như sau : 

Một ngàn năm nô lệ vợ nhà,
Một trăm năm nô lệ vợ ta.
Hai mươi năm rửa chén chùi nhà,
Gia tài của vợ để lại cho ta,
Gia tài của vợ là một đống việc nhà!



Ngoài ra Duy cũng lên hát tặng Minh một bài, bạn Duy vẫn là một người văn nghệ.


Thanh Hương chỉ đọc riêng cho cô dâu chú rể nghe bài học căn bản trích trong "Hôn Nhân Giáo Khoa Thư":

Vợ là số một trong nhà,
Đi vào phải bẩm, đi ra phải trình.
Vợ rày thì phải làm thinh,
Miệng cười tủm tỉm:
"Thưa mình giận chi!
Tiền đây mình cứ xài đi,
Hết anh đưa nữa có chi mà buồn!"

Đến 12 giờ đêm, tất cả tạm biệt Minh, Quân cũng chào Minh vì sáng 4 giờ phải ra phi trường đi một cuộc hành trình từ Galgary – Canada bay xuống Phoenix – USA – sau đó từ Phoenix bay tới Philadephia và sau cùng là về London – Anh quốc. Nhưng Minh cứ nhất định là đưa Quân vào 4 giờ sáng. Tất cả không ai đồng ý vì đó là đêm Tân Hôn của Minh.

Về tới nhà Thầy Cô là một giờ sáng, Quân chỉ sợ đi ngủ là nằm luôn và sẽ trể chuyến máy bay. Tính thức suốt đêm. Thanh Hương thì ngáp ngủ quá rồi, Quân nói thôi good bye Hương , rồi Hương ngủ thoải mái cho đến sáng , không cần đưa Quân ra phi trường. Hương nhất định không chịu là nếu Hương có ngủ thì 3.30 a.m phải kêu Hương dậy. Sau đó Cô Hồng đem chai rượu thốt nốt cho Duy và Tường uống, cả hai bạn uống xong là 2.30 a.m , Quân mới nói đi nghỉ đi rồi mai tính.

Đúng 3.30 a.m Thanh Hương đã tình giấc và cả cô Hồng, nhìn vào thấy Duy và Tường ngủ không biết trời đất. Cả ba người im lặng ra sân bay. Ra tới nơi đã thấy Minh với 6 ly cà phê đen và chục cái bánh crossiany, đây là một sự chu đáo của Minh, một việc vô cùng bé nhưng lại là một sự lo lắng tận tình.

Ngoài phi trường cái cổng Arrival – đón chào là một cái cổng vô cùng đáng yêu, nơi đầy nụ cười và thấm thiết. Còn cái cổng Depature thì vô cùng đáng ghét, một nơi nhiều nước mắt , người đi đã buồn mà người ở lại còn buồn hơn.

Vẩy tay chào Minh , cô Hồng và Thanh Hương để Quân tiếp tục cuộc hành trình 24 tiếng để trở về cuộc sống thường lệ của mỗi ngày. Ngày vui luôn qua mau, nhưng bắt buộc phải tan để bắt đầu một cuộc vui mới trong tương lai. Nếu ai có hỏi Quân có những gì đáng nhớ trong cuộc đời thì cái tháng 9 của năm 2013 là luôn ghi nhớ trong tâm tư , hình ảnh tiếng cười vui của Thầy Cô , Hương , Duy, Tường và Minh không bao giờ mất cả…. Xin hẹn gặp tất cả.





No comments: