May 5, 2014

Hạnh Bố Thí của Sivi - C.B. Varma



Ngày xưa có một kiếp Đức Phật sinh ra làm vua nước Aritthapura, với vương hiệu là Sivi.  Vua Sivi  rất ngoan đạo và giàu lòng nhân ái.  Người nào đến gặp Ngài, khi ra về đều được Ngài tặng quà.  Vậy mà Ngài vẫn chưa hài lòng với những gì mình đã làm.  Với lòng nhiệt tâm thực hành hạnh bố thí, một ngày nọ Ngài chợt nghĩ đến việc dâng tặng cho người khác một phần thân thể của mình.  Vua trời đọc được ý tưởng này của vua Sivi, quyết định ra tay thử lòng kiên định của Ngài.

Thế là vua Trời giả dạng làm một người Bà La Môn mù, đến sân chầu của vua Sivi, xin vua ban cho đôi mắt.  Vua Sivi đồng ý tặng người Bà La Môn đôi mắt của Ngài bất chấp lời chống đối cũng như năn nỉ của các quần thần có mặt.  Vua dùng dao lấy hai con mắt như búp sen xanh rồi dâng tặng người Bà La Môn.  Lạ thay, đôi mắt của nhà vua vừa khớp vào hốc mắt của người Bà La Môn.  Thế là người Bà La Môn bây giờ đã sáng mắt.  Nhưng cũng là lúc nhà vua trở thành người mù.  Gương mặt không mắt của nhà vua giống như ao sen trống rỗng không sen.

Khi hốc mắt đã lành, nhà vua ra vườn ngự uyển, đến cạnh bờ hồ.  Nơi đây, Ngài ngồi dưới gốc cây đầy hoa trĩu cành, nghĩ về tương lai không mắt của mình.  Vua Trời từ cõi thiên nhìn xuống, lấy làm thương cảm cho vua Sivi, quyết định trở xuống  nhân gian, ban cho vua Sivi một điều ước.  Vua Sivi liền ước có lại được đôi mắt.  Vua Trời yêu cầu vua Sivi đọc lời thực nguyện để xin lại đôi mắt.

Vua Sivi liền phát lời nguyện:

Nếu tôi có niềm vui
Cả trước lẫn sau khi
Hiến tặng đôi mắt mình
Cho người Bà La Môn
Thì xin con mắt nọ
Hãy  trở về bên tôi


Dứt lời nguyện, vua có lại một con mắt
Vua lập tiếp lời nguyện kế

Nếu tôi có niềm vui,
Cả lần hiến thứ nhất
Lẫn lần hiến thứ hai
Thì xin con mắt kia
Hãy trở về bên tôi


Vừa lập nguyện xong, con mắt thứ hai của nhà vua có lại như trước.

Lúc này cả đại địa rung động với niềm vui.  Nước biển dâng trào niềm hỉ lạc.  Lời ca, tiếng nhạc ở cõi thiên vang vọng khắp mọi nơi.  Các nàng tiên ngạc nhiên vén màng trời nhìn xuống nhân thế.  Mặt trời tỏa sáng sưởi ấm ngày đông và cây cối tưng bừng nở hoa đầy cành.

Thế mới biết:

Của cải tưởng chừng không giá trị
Lại có giá nhờ  hạnh bố thí
Của cải cho đi thực ra tích lũy trong kho báu.
Chính của cải cất giữ cho riêng tư
Mới  hao mòn vô dụng.




Tác giả: C.B. Varma
Dịch giả: Út Hương & bác Thanh, bác Khánh
Nguồn tài liệu: http://ignca.nic.in/jatak001.htm

No comments: