Jul 26, 2025
Jul 10, 2025
CHUYỆN KHÔNG THƯỜNG NGÀY - Doãn Kim Khánh
CHUYỆN KHÔNG THƯỜNG NGÀY
Không phải ngày nào cô Út nhà tôi cũng hối hả chạy đến Sở Cảnh Sát của thành phố nhà, Anaheim. Cũng không phải ngày nào cảnh sát cũng từ chối không tiếp một người con gái bé nhỏ, hớt hải đến xin tường trình một vụ bị kẻ gian lường gạt. Ông cảnh sát nhìn đồng hồ, rồi lắc đầu:
“Rất tiếc đã hết giờ làm việc. Tôi chỉ có thể lấy hẹn cho cô trở lại ngày mai!”
Cô Út ngớ người. Không phải ngày nảo cảnh sát cũng chỉ bắt kẻ gian trong giờ hành chánh!
Trên đường lái xe về nhà, cô Út ôn lại toàn bộ diễn tiến của “một ngày không như mọi ngày.”
Sáng hôm ấy, cô Út nhận tin nhắn từ một số lạ trên Facebook Messenger. Với tinh thần cảnh giác cao độ, cô vừa định delete nó thì nhận ra màn hình đã bị đông cứng, chỉ còn xuất hiện câu nhắn:
“Số hồ sơ Microsoft của bạn không còn an toàn. Hãy gọi số sau đây để được giúp đỡ.“ Cô Út vội vã ghi xuống con số được cho và gọi cầu cứu liền. Người bên kia đầu dây tỏ vẻ thật sốt sắng. Anh ta thao tác để laptop của cô hoạt động trở lại, xin phép được share screen và bắt đầu hướng dẫn cô đánh chữ SCAM trên một cửa sổ màn hình. Ngay lập tức một loạt thông tin lần lượt xuất hiện và dừng lại ở lời cảnh cáo “Máy vi tính của bạn đang gặp nguy cơ trầm trọng!”
Người bên kia đầu giây càng tỏ vẻ am tường. Anh ta bắt đầu một loạt câu hỏi thẩm vấn:
“Máy của cô được bảo vệ bằng phần mềm nào?”
“Norton”
“Tốt! Giờ cô vào email xem có thư nào lạ không?”
Cô Út bất giác ngần ngừ:
“Thôi, tôi không vào đâu!
Người lạ hối thúc:
“Tại sao lại thôi? Hồi nãy cô đã vào rồi và không hề thoát. Tôi đang share screen và có thể nhìn thấy các mail của cô. Tôi chỉ muốn cô tự thao tác thôi!”
Sau màn biểu diễn đột nhập mail, người lạ ra lệnh tiếp:
“Bây giờ cô vào tài khoản ngân hàng đi, xem có giao dịch nào lạ không.”
Cô Út càng lúc càng ngần ngừ. Ai lại phơi bày ngân khoản nhà băng của cá nhân mình trong khi đang share screen với một người lạ bao giờ! Cô bèn vào tài khoản ngân hàng bằng iphone và báo cho người lạ biết rằng không có một giao dịch nào lạ với cả hai tài khoản debit và credit.”
Và cô cũng thông báo với người lạ:
“Tôi vào tài khoản ngân hàng trên i-phone đó.”
Người lạ tiếp tục dục cô:
“Máy tinh đã có Norton bảo vệ. Bây giờ cô phải cho tôi vào bảo vệ nốt phần điện thoại.”
Cô Út cương quyết “Không!” đến 101%.
Người lạ trở giọng cảnh cáo:
“Nếu không để tôi bảo vệ phone của cô thì tôi không bảo vệ màn hình laptop nữa!”
Cô Út một mực nói “Không” rồi “Xin chào!” Lần này độ cương quyết lên đến 102%.
Màn hình lập tức trở lại tình trạng đông cứng.
Cô Út dừng lại một giây để thở, rồi bình tĩnh dùng iphone để hỏi “bác” Google” số liên lạc chính thức của Microsoft. “Bác” cho một con số không giống con số của người lạ. Cô Út gọi ngay số “bác” cho. Cô hỏi:
“Đây có phải là số diện thoại chính thức của Microsoft không?”
Câu trả lời là phải.
Cô Út liền đọc số điện thoại mà nãy giờ cô dùng để liên lạc với người lạ. Cô hỏi:
“Số này có phải là một số chính thức khác không?”
Câu trả lời rất rõ ràng:
“Không! Microsoft chỉ có một số chính thức để liên lạc thôi. Tại sao cô hỏi vậy?”
Cô Út kể lại câu chuyện từ khi màn hình laptop bị đông cứng, cho đến khi được người lạ giải đông, rồi trở lại đông cứng, Nhân viên Microsoft quả quyết:
“Cô bị hacker lừa rồi. Để tôi chuyển cuộc gọi này cho một chuyên viên về hacker, nhưng trước hết xin cô ghi tên và ID của tôi tại Microsoft….”
Kế tiếp là cuộc tiếp xúc của cô Út với chuyên viên hacker của Microsoft. Cô kể lại chuyện bị hacked từ đầu, có lẽ lần này càng gẫy gọn hơn. Chuyên viên lắng nghe rồi hỏi thêm:
“Nhà cô zipcode số mấy?”
Cô Út vừa đọc zip code, liền nghe hung tin từ giọng trầm trọng của chuyên gia hacker:
“Cô không những bị hacked qua Microsoft mà còn qua đường dây IP của internet. Cô đã đụng vào một tổ chức hình sự thứ dữ đang bị chính phủ truy lùng. Tôi sẽ báo ngay với FBI rằng cô là nạn nhân. Sẽ có một cú điện thoại bắt đầu bằng số 202. Đây là tên tôi và số ID của tôi ở Microsoft.”
Tự nhiên cô Út ngán ngược câu chuyện mình đã kể đi kể lại. Cô trả lời dứt khoát:
“Tôi không nói chuyện điện thoại nữa. Tôi sẽ đi báo việc này với cảnh sát.”
Nói là làm. Cô Út ra xe, gắn iphone đã sẵn google map vô khung trước mặt rồi lái đi. Xe vừa lăn bánh đã có tiếng reng từ một số bắt đầu bằng 202. Cô lập tức nhận điện thoại và nghe người bên kia đầu giây tự giới thiệu là nhân viên FBI. Cô hít một hơi dài, chuẩn bị sự kiên nhẫn để nhai lại bản tường trình tưởng như xưa rích, nhưng thật ra chỉ mới bắt đầu từ đầu ngày. Lạ thay, ông FBI không điều tra, chỉ chứng tỏ là ông có nhiều thông tin về cô: tên, tuổi và nhất là chi tiết về hai tài khoản của cô trong ngân hàng Chase. Ống ta còn dõng dạc tiết lộ là cô đã tình cờ liên lụy với một băng đảng lớn đang bị chính phủ điều tra. Họ đã mở bảy tài khoản dưới tên cô để rửa tiền và thuê hai nhà kho để chứa ma túy. Những thông tin tầy trời này, lạ thay, như gáo nước lạnh làm cô Út tỉnh táo hơn. Cô tự nhủ “Kỳ cục nha!”, rồi bắt đầu chất vấn ông FBI:
“Ông nói lạ! Cách đây không lâu tôi đã đóng tiền mua dịch vụ TSA để khi đi du lịch được miễn xếp hàng check in. Theo đúng thủ tục, tôi đã phải ra sở cảnh sát để xin lý lịch trích ngang và đã được chứng nhận là không có tì vết gì hết. Chẳng lẽ họ không thấy những vụ bê bối này dưới tên tôi?”
Ông FBI giảng giải:
“Biết chứ sao không, kể từ khi cô sử dụng đường link để xin hỗ trợ về việc facebook messenger đóng băng lả cô đã bị điều tra rồi. Đó chính là đường link của tụi buôn lậu rửa tiền.
Trước sự bối rối cùng cực của cô Út, ông FBI đưa ra hai chọn lựa: một là chấp nhận sẽ bị cảnh sát còng tay bắt vào tù về tội tòng phạm với kẻ gian, hai là hợp tác với cảnh sát để bắt cướp. Dĩ nhiên, cô Út chọn giải pháp “giúp” cảnh sát. Ông FBI báo trước rằng cảnh sát sẽ yêu cầu cô phải hợp tác để đưa băng đảng cướp vào tròng theo những bước như sau:
Sẽ cho cô số an sinh xã hội mới để “bọn cướp” không vào được bảy tài khoản giả.
Sẽ giúp cô rút hết số tiền thật sự có trong tài khoản.
Thế là nhân viên FBI bắt đầu gửi một số giấy tờ để cô Út ký. Sau đó cô được yêu cầu chụp hỉnh các giấy tờ có chữ ký, kèm với hình ID để làm bằng chứng rằng chính cô là người gửi đi. Một trong những giấy tờ đó là bản thỏa thuận không tiết lộ thông tin (non-disclosure agreement) trong khi làm việc với FBI.
Bước kế tiếp là cô Út sẽ cần rút một số tiền mặt để chính phủ đánh dấu những tờ giấy tiền (marked bills) và dùng nó để nhận diện kẻ cắp. Nhân viên FBI vốn am tường thủ tục ngân hàng nên lập tức cung cấp một số phiếu mua vật liệu xây dựng với giá tiền khá cao, phòng trường hợp ngân hàng đặt nhiều câu hỏi cho khách hàng rút nhiều tiền mặt một lúc. Cô Út một mực tuân thủ mọi chỉ thị của FBI, đi rút tiền ở hai chi nhánh Chase, chụp hình những cọc tiền cùng với ID trong khi vẫn giữ cuộc điện thoại dài bất thường ấy (từ 8 giờ sáng đến gần 4 giờ chiều).
Khi trải tiền lên mặt bàn nhà để chụp hình trong khi vẫn giữ điện thoại, cô Út buột miệng thắc mắc:
“Tại sao tôi không gặp ông trực tiếp mà cứ nói qua điện thoại?”
“Tại vì phi vụ chưa thành, chúng ta không nên giáp mặt ngay bây giờ. Nhưng đừng lo, tôi sẽ gửi qua email bảng tên có số, hình. và tên đơn vị của tôi trong sở Cảnh Sát.”
Nói xong, người này liền gửi ngay hai hồ sơ liên quan đến hộp thư an toàn (safe box) và dặn dò:
“Sẽ có hai nhân viên của CIA mặc thường phục đến nhà cô ở Anaheim để giao hộp thư này. Tạm thời, cô cứ giữ số tiền đã rút ở nhà. Nhớ chụp hình trang có chữ ký của đơn từ và lúc nào cũng kèm ID.”
Sau đó ông FBI chào tạm biệt với lời lẽ thủ tục rất trịnh trọng, gọi cô là “một người hợp tác tuyệt vời trong vụ săn bắt cướp này”, rồi chuyển máy cho cô Út nói chuyện với nhân viên CIA để được hướng dẫn cách sử dụng hộp thư an toàn.
Điện thoại im giây lát trước khi được chuyển sang người khác, hẳn là một nhân viên CIA. Lại một loạt câu hỏi, bắt cô Út phải kể lại chuyện từ A đến Z, nửa chừng cô lỡ tay bấm nút Stop khiến cuộc gọi bị gián đoạn. Cô Út kiên nhẫn đợi, cũng mừng thầm vì được giãn đầu óc một chút. Khi điện thoại reng lại, cô để ý số gọi và thắc mắc:
“Ủa, tại sao ông vẫn dùng điện thoại của FBI?”
Người bên kia đối đáp nhanh nhẹn: “Người bên kia chuyển cho tôi, tôi giữ đường giây này cho cô thấy quen thuộc. Hãy nghe kỹ đây: cô đem cọc tiền vừa rút về nhà, gói cẩn thận trong phong bì lớn, ghi rõ tên họ đầy đủ và nhớ ký tên, rồi hãy dùng điện thoai chụp hình và gửi bằng tin nhắn cho tôi. Tôi sẽ đem safe box đến cho cô.”
Sau đó, nhân viên CIA dặn rằng ông sẽ mặc thường phục để gặp cô Út ở ngoài cổng, trước khi vào khu nhà ở. (Khu nhà cô ở có cổng, phải biết mật mã mới vào bên trong được)
Cuộc điện thoại còn đang tiếp diễn, bỗng có tiếng reng một cuộc khác . Cô Út nhận ra tên người gọi là ông anh nhà báo của mình. Cô nói với nhân viên CIA:
“Anh tôi gọi. Tôi trả lời nhé.”
Người kia dứt khoát:
“Không! Cô không được liên lạc với bất kỳ ai trước khi phi vụ này kết thúc.”
Cô Út nhớ đến tờ giấy hứa bảo mật mình đã ký nên không trả lời điện thoại của ông anh. Sau đó người anh tiếp tục gửi tin nhắn. Cô liếc qua, hiểu được nội dung:
“Út gọi số cảnh sát nào? Có chắc là cảnh sát không? Có gì đó không bình thường. Phải tự tìm số cảnh sát địa phương hoặc tìm luật sư tham vấn. Bây giờ fraud nhiều và tinh vi lắm!”
Tin nhắn này làm Út cảnh giác hơn và bớt chú tâm vào ông CIA. Ngay lúc đó người anh ngừng gửi tin nhắn để gọi trực tiếp cho cô. Lợi dụng lúc ông CIA xin phép tạm dừng cuộc gọi để gửi báo cáo, cô Út trả lời điện thoại, nghe tiếng ông anh gằn giọng bên kia đường giây:“Hãy đến ngay một văn phòng cảnh sát để tường trình vụ lường gạt này.”
Có người nhà tiếp sức, cô Út bắt đầu tỉnh táo hơn. Cô lái xe đến một văn phòng cảnh sát gần đó. Nhân viên hỏi lý do thì cô nói liền “bị hacker tấn công laptop”. Cô giữ lời hứa bảo mật nên không nói gì thêm. Còn 10 phút nữa đến giờ đóng cửa nên nhân viên cảnh sát chỉ có thể giúp cô lấy hẹn cho ngày mai sau khi đã vào website cf3.com để báo cáo với FBI. Nhân viên này cũng nói thêm là cảnh sát địa phương không giúp được những nạn nhân bị hacked. Trong khi đó, hai số của FBI và CIA gọi lại liên tục. Ông cảnh sát địa phương khuyên:
“Cô block những số này đi để không bị quấy nhiễu.”
Kế tiếp, cô Út về nhà một người anh khác để gửi lại cục tiền mặt. Lúc đó trời đã chiều, cô quyết định không về nhà mình mà ngủ ở nhà Bố cho an toàn. Suốt đêm ấy, cô phân vân không biết mình đang làm việc với CIA, với FBI hay với một băng đảng cướp.
Sau một giấc ngủ ngon, không mộng mị, cô Út tự nhủ “Mình đã thất hứa với cả FBI lẫn CIA mà vẫn không bị còng thì coi bộ mình đang làm việc việc với cướp rồi!
Đến lúc này, cô Út tự cho phép mình không giữ lời hứa bảo mật nữa. Cô kể cho người anh nhà báo mọi chị tiết về diễn tiến ngày hôm trước và nói cô sẽ y lời anh đến văn phòng cảnh sát báo cáo chuyện lường gạt này.
Lần 2 đến trình cảnh sát cô Út được tiếp đàng hoàng. Người cảnh sát tiếp dân đã được thông báo là chuyện dài lắm mà vẫn sốt ruột. Cô kể từ A mới tới M,N,L mà anh ta đã ngắt lời, hỏi:
“Cô có mất tiền không?”
Cô Út từ tốn nói:
“Từ từ! Tôi đã nói trước là chuyện dài lắm mà!”
Kể tiếp đến đâu cô xòe chứng cớ đến đó vì đã có một buổi tối để chuẩn bị. Nghe hết câu chuyện, viên cảnh sát thở phào, khen … bọn cướp giỏi quá. Họ biết cách ăn cắp thông tin của nạn nhân, biết cách tung hỏa mù để nạn nhân rối trí và đến được giai đoạn cuối là khiến được nạn nhân rút tiền từ nhà băng. Người anh nhà báo của cô Út cũng được khen là đã ra tay kịp thời để kéo cô em ra khỏi vòng mê hoặc của kẻ cướp.
Người cảnh sát cũng khuyên cô Út gắn alarm ở nhà, dù chắc chắn băng cướp sẽ không dám quay lại. Ông ta nói: “Cô nên cất tiền trở lại ngân hàng và vào website cảnh sát để viết lại kinh nghiệm vừa qua. Nhưng xin nói trước là chúng tôi sẽ chỉ đọc báo cáo nếu cô gặp nạn lần nữa.”
Ông ta nói vậy thôi, nhưng cô Út để ý rằng trong khi nói chuyện với cô, người này đeo một thiết bị có đèn chớp chớp như đang ghi hình và ghi âm.
Tường trình với cảnh sát xong, cô Út nhìn rõ hơn bức tranh “bắt cướp” của cô và tự nhận mình may mắn được ông anh nhà báo can thiệp kịp thời và được một thế lực vô hình kéo ra khỏi vòng mê hoặc. Cô hiểu rằng tai nạn nào cũng là một bài học đời không những cho người trong cuộc mà còn cho những người liên quan, hoặc không liên quan nhưng được nghe kể lại. Điều này càng đúng khi chuyện không thường ngày này có nhiều nguy cơ sẽ bị lập lại.
30 tháng 6, 2025
