Photo by anh Tùng @ Quebec
Thiên nhiên đã nhuốm sâu màu thu. Nhiều khi trên đường cắp sách tới lớp, Huy dừng lại trước cơn gió mạnh thổi ngược chiều và lá vàng đủ loại tới tấp rụng xuống như muốn đùa chặn lối đi.
Vừa lúc đó Huy nhận được thư Hương cũng nhắc nét thu miền Bắc y như những điều Huy đã thấy trước đây:
Anh Huy,
Anh biết không, sáng nay week-end em dậy sớm, Crys tới lái xe đưa em ra khỏi Chicago, dọc theo một con sông. Bọn em dừng xe ngay sát bờ sông. Dòng sông đã cạn hẳn và trong veo. Khi trở về ngang qua campus, em thoạt giật mình tự nhủ: quái, đêm qua ai tinh nghịch lại đem sơn đỏ đổ đầy các bụi cây trước cổng trường thế kia. Nhìn kỹ em bỗng lạnh cả người, đó là những cây sumac đã đỏ rực nội trong một đêm, anh ơi. Thế là thu đã về, lạnh đã trở về, không chạy đi đâu được. Cho đến sáng hôm nay, chưa bao giờ em hiểu thấu hai câu Đường Thi một cách sâu xa như thế, hai câu nói về một lá ngô đồng rơi mà cả thiên hạ biết thu đã sang rồi đó:
Ngô đồng nhất dịp lạc
Thiên hạ cộng tri thu
Em dang cả hai tay cho hồn mở rộng đón mùa thu miền Bắc của xứ Huê Kỳ này. Em mê màu lá đỏ rực của mùa thu, như một sương phụ vừa đam mê vừa nhẫn nhục tự đốt cháy hồn mình trước khi chết.
Em nhớ ngày đầu tiên đến Hoa Kỳ, tới Hoa Thịnh Đốn vào đúng mùa thu và được đưa đi du ngoạn Skyline Drive bên Virginia đúng ngày 15 tháng 10 là ngày màu thu rực rỡ nhất. Em nhớ mình đứng trên mỏm núi cao công viên Shenandoah nhìn cả một vùng rừng thu rực rỡ ngút ngàn trùng trùng điệp điệp bên dưới, mà vàng xe kẽ đây đó cũng chỉ có tác dụng làm cho màu đỏ càng thêm lộng lẫy rỡ ràng. Ấy là vào trung tuần tháng mười thì thế, nhưng nếu anh đến chậm chỉ chừng nửa tháng sau thôi mùa thu đã tiêu trầm đi nhiều, mười phần chưa dễ còn nổi ba.
Chính cái cảm giác tự thiêu trong lộng lẫy để rồi tiêu trầm trong khoảnh khắc đó của mùa thu đã ám ảnh em hoài và mãnh liệt. Nghe như có tiếng kêu trầm thống siêu âm thoát ra tự khoảng màu sắc rỡ ràng mênh mông đó vang vào hồn em, lên men choáng váng thành một thứ đối-thoại-độc-thoại rờn rờn kỳ lạ. Cả danh từ Shenandoah của miền Virginia cũng gợi lên một âm hưởng hoang sơ trong lòng em: công viên Shenandoah, rặng núi Shenandoah, con sông Shenandoah, con sông Shenandoah mơ hồ nhũn nhặn đổ vào dòng Potomac… Và mới đây nữa em mua được một dĩa hát trong có bài ca ngợi dòng sông Shenandoah. Tiếng ca trầm buồn như dòng sông này lẩn theo tiếng đàn twangy quitar càng tô đậm thêm nỗi niềm cô đơn của dòng sông. Đôi lúc hợp ca chợt ùa tới nhẹ và thảng thốt như một bóng ma lẫn trong sương mù nương theo gió chợt đến chợt đi.
Anh có biết vì sao thư này em viết tỉ mỉ về mùa thu đầu tiên của em ở Virginia năm nào không? Chỉ vì trong khi ngồi vào bàn viết hồn còn bồng bềnh trong kỷ niệm màu thu rực rỡ em vớ lấy cuốn Tự Điển Bách Khoa với ý định lật tìm chữ Virginia, thì lật ngay vào trang có chữ Việt Nam. Tim em tự nhiên nhói buốt. Lửa chiến tranh thiêu xém đất nước. Có còn gì nữa đâu?
Thân
Trích Sầu Mây - Doãn Quốc Sỹ
No comments:
Post a Comment