Viết về Doãn Quốc Sỹ, về “nhạc tính” trong các tác phẩm của ông, mà không nói đến thực tại ông đã và còn đang trải qua, tôi vẫn thấy mình thiếu sót. Sự trong sáng của tâm hồn Doãn Quốc Sỹ giải thích sự mẫn cảm đầy hiểu biết của ông đối với bộ môn nghệ thuật song hành với bộ môn văn chương. Sự trong sáng đó đến từ một tâm hồn thánh thiện, và một nghị lực dũng cảm phi thường. Ở Doãn Quốc Sỹ, điều này giải thích điều kia. Ở Doãn Quốc Sỹ, văn tài, đạo đức và sự thuần khiết của cái Tâm vững chãi… tất cả đều là một, không thể tách rời, không hề xa cách.
Tôi thường nghĩ là mỗi bộ
môn nghệ thuật, khi đi tới tột đỉnh của nó, đều gần gũi với Thiền.
Nghệ thuật viết và sống
của Doãn Quốc Sỹ đã đi tới đỉnh cao của nó. Ông có viết về Nhạc và Thiền, điều
đó thật thích hợp với lối sống của ông, một lối sống rất Thiền, rất bình thản
trước mọi chông gai, thử thách.
Tôi không hiểu là rồi
đây, người Cộng Sản sẽ còn làm gì để xử trí một trường hợp đơn giản mà lại khó
hiểu đến như vậy. Họ sẽ làm gì khi tiếng xiềng xích loảng xoảng ở chung quanh vẫn
không át được tiếng nhạc âm vang từ trong tâm ông?
Doãn Quốc Sỹ vẫn là người
tự do, khi đứng giữa sự độc ác mà vẫn giữ cho tâm mình được thơm lành, giữ cho
lòng mình không oán hận, giữ cho tiếng nhạc thiều vang dậy trong tim…
12
tháng 7, 1988
-->
QUỲNH
GIAO
No comments:
Post a Comment