Jul 12, 2017

1. NHẠC TRONG VĂN DOÃN QUỐC SỸ


Tôi đọc Doãn Quốc Sỹ từ khi còn ở Trung học, bắt đầu bằng “Dòng Sông Định Mệnh”. Tôi bị lôi cuốn ngay bởi giọng văn trong sáng, lãng mạn, bởi câu chuyện tình thơ mộng và thánh thiện đó.
Đa số bạn tôi lúc bấy giờ đang hâm mộ “Yêu” của Chu Tử, và “Vòng Tay Học Trò” của Nguyễn Thị Hoàng.
Ngày nào cũng vậy, vào giờ ra chơi, chúng nó bàn về mối tình chú Đạt – cháu Diễm, về chuyện tình cô giáo và cậu học trò… như một vấn đề thời sự nóng bỏng vậy. Thường thường thì tôi im lặng vì chẳng biết bàn bạc gì.
Có hôm, một đứa hỏi:
-               Bồ thích đọc ai?
Tôi lúng túng:
-               Doãn Quốc Sỹ!
Cả bọn nhìn tôi ngạc nhiên. Rồi một đứa buông ngay lời phê bình:
-               Cổ lỗ sĩ!
Cũng nhà phê bình đó, đặt câu hỏi:
-               Tại sao?
Tôi bị lúng túng. Ở cái tuổi mười bẩy, mình chỉ cảm nhận được ý thích của mình, mà không giải thích được. Nhất là với lũ bạn gái Gia Long tinh quái và nghịch ngợm ấy. Rồi như một phản xạ tự nhiên, tôi với lấy cái phao – như một ánh chớp – lóe trong đầu tôi ngay lúc đó, tôi bật lời:

-->
-               Tại vì ông ấy hay viết về nhạc.


12 tháng 7, 1988

QUỲNH GIAO
(còn tiếp)

No comments: