Tháng tư vừa qua, tại đại hội Văn bút Việt nam Hải ngoại, tôi được nghe luật sư/nhà văn Trần Thanh Hiệp, cũng là bạn thân lâu đời của DQS, diễn thuyết về ý thức người cầm bút. Tôi không nhớ rõ lời văn, nhưng đại ý ông Trần nói rằng DQS, tuy đang ở tù, là một người tự do. Ông Trần nói thật tha thiết và thật đúng. Nhưng khi tôi nghe ông bảo rằng DQS vẫn tự do vì ông (Doãn) không khuất phục trước bạo lực, thì tôi lại nghĩ rằng có lẽ ông Trần nói chưa chí lý. Tôi thiển nghĩ DQS là một người tự do vì ông biết thương người.
Những kẻ như chính người viết bài này và những ai trong số bạn
đọc chưa từng trực tiếp chịu đựng những
đớn đau nhục nhã do hoàn cảnh cốt nhục tương tàn gây nên, trước 75, sau 75, những
người như chúng ta mà dám mở miệng nói về “tình thương xóa bỏ hận thù”, thật có
một cái gì không ổn. Riêng tôi, tôi không dám nói rằng tôi có đủ tư cách và sức
mạnh để làm việc đó khi phải trực diện với hoàn cảnh thực tại. Nhưng tôi nghĩ rằng,
tôi tin rằng DQS, sau 4 năm “học tập” (1976-1980), sau bốn năm giam cầm
(1984-1988) vẫn không thay đổi cái nhìn hướng về con người của ông.
Võ Đình
Hạ, 1988
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment