Phải chăng là vào ngày tôi lọt lòng mẹ?
Phải chăng là ngày tôi được thụ thai và bắt đầu lớn lên trong bụng mẹ?
Tôi tên là Deo. Tôi sống ở miền đông Phi Châu. Dân tộc tôi tin rằng tôi bắt đầu là tôi trước khi lọt lòng mẹ. Ngay cả trước khi tôi bắt đầu lớn dần trong bụng mẹ. Tôi bắt đầu là tôi ngay từ phút đầu ý tưởng của tôi nhập vào trái tim mẹ.
Khi việc này xảy tới, mẹ tôi tự động đi ra ngoài, ngồi dưới gốc cây. Người lắng nghe trong tim cho tới giây phút nghe được lời ca đặc biệt của tôi.
Khi mẹ nghe xong, mẹ quay trở về làng và dạy bài ca đó cho bố tôi. Và bố mẹ tôi cùng cất tiếng hát, kêu gọi tôi tới với Người.
Khi tôi bắt đầu lớn lên trong bụng mẹ, mẹ tôi thường hát bài ca đó cho tôi nghe.
Vào buổi sáng, mẹ cất tiếng hát khi giặt quần áo bên bờ sông và phơi cho khô trên những tảng đá dưới nắng ấm mặt trời.
Vào buổi chiều mẹ song ca với bố khi bố mẹ cùng ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Tôi cảm thấy sung sướng lắm sao khi cuối ngày mẹ cất tiếng hát đưa tôi vào giấc ngủ.
Gần đến ngày tôi ra đời, mẹ tôi dạy bài ca đó cho những bà cùng làng. Giây phút lọt lòng mẹ, âm thanh đầu tiên tôi nghe được là giọng hát của các bà đang ngồi vây quanh mẹ tôi, cùng cất tiếng ca bài hát đó.
Tất cả dân làng đều thuộc bài hát của tôi. Bất kể khi nào tôi té ngã hay tự làm thương tổn mình, quý vị đều cất tiếng ca cho tôi nghe.
Một đêm kia, gió thổi tạt ngọn lửa bếp lên mái giạ của căn lều. Tôi hạy vội vào cứu đứa em trai nhỏ, bế nó ra ngoài, và tất cả mọi người cất tiếng ca khúc hát của tôi.
Khi cô em gái nhỏ ngã xuống sông, tôi cứu em khỏi chết đuối, mọi người lại cùng cất tiếng hát bài ca đó.
Bài ca của tôi tựa như che cho mọi người và giúp họ thoát hiểm.
Một ngày kia, Matani, một cậu bé trong làng, cầm cái lưới cá của tôi xé nát.
Tôi vô cùng tức giận. Thay vì thốt lên: “Tôi bực lắm!”, tôi bèn ném một viên đá vào nó.
Viên đá trúng mặt thằng bé, và nó ngã nhào xuống đất, mắt chảy máu ròng ròng, không nhìn thấy gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã quên bẵng tôi vốn là người bảo vệ, che chở cho mọi người. Tôi không còn nhớ được bài ca của chính tôi.
Mọi người trong làng ngưng tay, không làm việc nữa. Các ông ngưng làm việc ngoài đồng. Các bà ngưng giã gạo. Lũ trẻ ngưng chơi đùa.
Khoảng giữa làng, mọi người vây quanh tôi thành một vòng lớn, đồng ca bài ca của tôi. Họ biết tôi là ai. Dần dà, lời ca tràn ngập tim tôi và tôi chợt nhớ tôi chính là người bảo vệ dân làng.
Tôi tới căn lều của Matani, nói với thằng bé: “Tôi thật ân hận. Nếu mắt của em không khá hơn, tôi sẽ làm mắt của em và dẫn em đi quanh làng cũng như băng qua rừng. Tôi sẽ câu cá cho em. Tôi sẽ trông lửa cho em. Tôi sẽ cho chở em thoát khỏi hiểm nguy.”
Tôi cất tiếng hát bài ca của Matani cho Matani nghe. Từ từ, mắt Matani nhìn rõ hơn, rồi trở lại bình thường như xưa. Và tôi cũng thế. Tôi có thể tự thấy mình. Tôi nhớ lại tôi thật sự là ai. Và tôi nghe lại được bài hát của chính tôi. Tôi là người bảo vệ dân làng.
Điều quan trọng nhất là bài ca của tôi không bao giờ rời tôi, kể cả khi tôi chợt quên nó trong giây lát.
Vào một buổi trưa, khi tôi chèo thuyền đi câu cá một mình, bầu trời chợt tối xầm lại và giông bão bắt đầu nổi lên, gió thổi bạt tôi ra xa, môi lúc mỗi xa bờ.
Sóng xô mạnh khiến tôi không thể điều chỉnh được con thuyền trên những đợt sóng cao. Tôi hoảng sợ, không biết đối phó ra sao. Đám con nít đứng trên bờ nhìn theo tôi. Chúng bắt đầu hát mỗi lúc một lớn bài ca của tôi. Tôi cảm thấy sung sức trở lại, điều khiển được con thuyền, chống lại sức gió và quay vào bờ, nơi lũ trẻ đang đứng. Tôi thoát nạn!
Khi tôi đến tuổi trưởng thành, mọi người hát bài ca của tôi để chào đón tôi trở thành viên trong nhóm cùng lứa tuổi.
Khi tôi lập gia đình, tất cả dân làng cất tiếng ca mừng ngày thành hôn của tôi.
Và khi tôi rời bỏ cõi đời này để trở về với Thượng Đế, họ sẽ tụ tập quanh giường và hát ba ca lần cuối.
Bạn là ai?
Hãy đặt bàn tay lên tim bạn.
Tôi tên là Deo. Tôi sống ở miền đông Phi Châu. Dân tộc tôi tin rằng tôi bắt đầu là tôi trước khi lọt lòng mẹ. Ngay cả trước khi tôi bắt đầu lớn dần trong bụng mẹ. Tôi bắt đầu là tôi ngay từ phút đầu ý tưởng của tôi nhập vào trái tim mẹ.
Khi việc này xảy tới, mẹ tôi tự động đi ra ngoài, ngồi dưới gốc cây. Người lắng nghe trong tim cho tới giây phút nghe được lời ca đặc biệt của tôi.
Khi mẹ nghe xong, mẹ quay trở về làng và dạy bài ca đó cho bố tôi. Và bố mẹ tôi cùng cất tiếng hát, kêu gọi tôi tới với Người.
Khi tôi bắt đầu lớn lên trong bụng mẹ, mẹ tôi thường hát bài ca đó cho tôi nghe.
Vào buổi sáng, mẹ cất tiếng hát khi giặt quần áo bên bờ sông và phơi cho khô trên những tảng đá dưới nắng ấm mặt trời.
Vào buổi chiều mẹ song ca với bố khi bố mẹ cùng ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Tôi cảm thấy sung sướng lắm sao khi cuối ngày mẹ cất tiếng hát đưa tôi vào giấc ngủ.
Gần đến ngày tôi ra đời, mẹ tôi dạy bài ca đó cho những bà cùng làng. Giây phút lọt lòng mẹ, âm thanh đầu tiên tôi nghe được là giọng hát của các bà đang ngồi vây quanh mẹ tôi, cùng cất tiếng ca bài hát đó.
Tất cả dân làng đều thuộc bài hát của tôi. Bất kể khi nào tôi té ngã hay tự làm thương tổn mình, quý vị đều cất tiếng ca cho tôi nghe.
Một đêm kia, gió thổi tạt ngọn lửa bếp lên mái giạ của căn lều. Tôi hạy vội vào cứu đứa em trai nhỏ, bế nó ra ngoài, và tất cả mọi người cất tiếng ca khúc hát của tôi.
Khi cô em gái nhỏ ngã xuống sông, tôi cứu em khỏi chết đuối, mọi người lại cùng cất tiếng hát bài ca đó.
Bài ca của tôi tựa như che cho mọi người và giúp họ thoát hiểm.
Một ngày kia, Matani, một cậu bé trong làng, cầm cái lưới cá của tôi xé nát.
Tôi vô cùng tức giận. Thay vì thốt lên: “Tôi bực lắm!”, tôi bèn ném một viên đá vào nó.
Viên đá trúng mặt thằng bé, và nó ngã nhào xuống đất, mắt chảy máu ròng ròng, không nhìn thấy gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã quên bẵng tôi vốn là người bảo vệ, che chở cho mọi người. Tôi không còn nhớ được bài ca của chính tôi.
Mọi người trong làng ngưng tay, không làm việc nữa. Các ông ngưng làm việc ngoài đồng. Các bà ngưng giã gạo. Lũ trẻ ngưng chơi đùa.
Khoảng giữa làng, mọi người vây quanh tôi thành một vòng lớn, đồng ca bài ca của tôi. Họ biết tôi là ai. Dần dà, lời ca tràn ngập tim tôi và tôi chợt nhớ tôi chính là người bảo vệ dân làng.
Tôi tới căn lều của Matani, nói với thằng bé: “Tôi thật ân hận. Nếu mắt của em không khá hơn, tôi sẽ làm mắt của em và dẫn em đi quanh làng cũng như băng qua rừng. Tôi sẽ câu cá cho em. Tôi sẽ trông lửa cho em. Tôi sẽ cho chở em thoát khỏi hiểm nguy.”
Tôi cất tiếng hát bài ca của Matani cho Matani nghe. Từ từ, mắt Matani nhìn rõ hơn, rồi trở lại bình thường như xưa. Và tôi cũng thế. Tôi có thể tự thấy mình. Tôi nhớ lại tôi thật sự là ai. Và tôi nghe lại được bài hát của chính tôi. Tôi là người bảo vệ dân làng.
Điều quan trọng nhất là bài ca của tôi không bao giờ rời tôi, kể cả khi tôi chợt quên nó trong giây lát.
Vào một buổi trưa, khi tôi chèo thuyền đi câu cá một mình, bầu trời chợt tối xầm lại và giông bão bắt đầu nổi lên, gió thổi bạt tôi ra xa, môi lúc mỗi xa bờ.
Sóng xô mạnh khiến tôi không thể điều chỉnh được con thuyền trên những đợt sóng cao. Tôi hoảng sợ, không biết đối phó ra sao. Đám con nít đứng trên bờ nhìn theo tôi. Chúng bắt đầu hát mỗi lúc một lớn bài ca của tôi. Tôi cảm thấy sung sức trở lại, điều khiển được con thuyền, chống lại sức gió và quay vào bờ, nơi lũ trẻ đang đứng. Tôi thoát nạn!
Khi tôi đến tuổi trưởng thành, mọi người hát bài ca của tôi để chào đón tôi trở thành viên trong nhóm cùng lứa tuổi.
Khi tôi lập gia đình, tất cả dân làng cất tiếng ca mừng ngày thành hôn của tôi.
Và khi tôi rời bỏ cõi đời này để trở về với Thượng Đế, họ sẽ tụ tập quanh giường và hát ba ca lần cuối.
Bạn là ai?
Hãy đặt bàn tay lên tim bạn.
Bạn có cảm thấy nhịp đập của tim bạn không?
Hãy thở sâu và hãy lắng nghe sâu thẳm trong tim của bạn.
Bạn có nghe được bài hát của chính bạn không?
Trích WHAT IS MY SONG?
Lời kể: Dennis Linn, Sheila Fabricant Linn, and Matthew Linn
Minh họa: Francisco Miranda
Lời dịch: Doãn Quốc Sỹ
Lời dịch: Doãn Quốc Sỹ
No comments:
Post a Comment