Aug 16, 2012

HOÀNG TỬ RỒNG - Doãn Quốc Sỹ dịch

Ngày xửa ngày xưa có một người nông phu già sống với bảy cô con gái. Mảnh đất khô cằn có nhiều đá hơn lúa.  Gia đình hẳn đã chết đói nếu không có cô con gái út trẻ nhất và cũng xinh đẹp nhất, tên là Bảy.  Cô có thể dệt những tấm lụa mượt mà nhất và thêu những mẫu thêu thanh tú nhất. Dưới mũi kim thêu của cô, hình ảnh những con kỳ lân, con rồng, và những con thú kỳ diệu đều trở nên sống động.  Những tác phẩm của cô được nhiều gia đình quý tộc trong vùng biết đến.

Người con gái thứ ba tên là Ba ghen với tài nghệ của em Bảy. “Tại sao em Bảy được ngồi nhà trong khi mình phải ra ngoài làm việc trong bùn nhơ?” cô tự hỏi.

Người nông phu mắng cô Ba: “Em nó ở nhà phải nấu nướng, lau dọn, và làm việc bằng ba người trong khi cả ngày con chỉ phải nhổ cỏ dại!”

Một buổi chiều nọ, khi người cha phải ra phố để bán những tấm lụa của em Bảy dệt, Ba thấy một con rắn màu vàng trong cánh đồng lúa, bèn dơ cuốc định đập chết rắn. 

Em Bảy lúc đó mang thức ăn trưa ra đồng cho cả nhà.  “Đừng! Đó chỉ là con rắn nước nhỏ xíu.”  Cản chị xong, cô gái tốt bụng đem rắn ra khỏi cánh đồng. “Mày hư lắm, sao lại làm chị tao sợ,” em Bảy nói, rồi đặt con rắn xuống, và bỏ đi. 

Con rắn trườn nhanh về phía đồi, chui vào trong hang, và tại đây, nó lượn theo vòng tròn nhiều lần cho đến khi biến thành một con rồng lớn.



Buổi trưa hôm đó, khi người nông phu trở về nhà, con rồng nhảy ra từ hang gần đấy và dùng móng quặp người nông phu.  “Hãy cho ta cưới một trong những đứa con gái của ông, rồi ta sẽ tha mạng cho ông, xem như đó là hồi môn của nàng.”

“Tôi không thể bắt đứa con nào đứng ra lãnh việc khủng khiếp này,”  Người nông phu nói lớn. 

“Nếu vậy hãy chuẩn bị chết.”  Và con rồng nâng bàn tay đầy móng vuốt sắc như dao găm.

“Khoan đã, đợi một chút,” người nông phu già hét lên trong sợ hãi. 

Ngay lúc đó, người con gái đầu lòng đi tìm cha.  Khi cô thấy con rồng đang xiết chặt cha mình, cô cao giọng thét . “Cha ơi, hãy về nhà.  Em Bảy đã nấu cơm và làm món canh cá đặc biệt cho bữa tối của cha.”

“Này, con gái lớn yêu quý của cha,” người nông phu nói, “nếu con không chịu thành hôn với con rồng này, cha sẽ là bữa ăn của nó.”

“Con xin lỗi cha, nhưng bữa tối của cha sắp nguội lạnh rồi,” cô trả lời, và chạy trốn mất.

Câu chuyện lập lại với năm người con gái khác cho đến lúc đích thân em Bảy đi ra đồng tìm cả nhà.  Khi em nhìn thấy con rồng vàng khổng lồ, em chậm rãi bước về phía nó và nói: “Cha hãy trở về nhà.  Con đã nấu cơm và làm món canh cá đặc biệt cho bữa tối của cha.”

Người nông phu già gắng thử một lần cuối.  “Con gái cưng nhất của cha, nếu con không chịu thành hôn với con rồng này, cha sẽ là bữa ăn của nó.”


Em Bảy thoáng nhìn cũng phỏng biết độ sắc cạnh của răng và móng rồng, cũng như sức mạnh của thân bao bọc đầy vẩy của rồng, và em thấy sợ.  Tuy nhiên,  em không thể để cha của mình phải chấp nhận định mệnh khủng khiếp ấy. “Cha có thể dùng bữa tối vì con sẽ thành hôn với con rồng này.”

Con rồng thả người nông phu ra, rồi rướn người lên cao. “Hãy leo lên lưng ta.”

Ngay khi em Bảy làm như lời Rồng bảo, con rồng bay vụt lên trời cao như một ngôi sao xẹc trong bầu trời đêm.

Càng lúc họ càng bay cao, vượt ngang đồi núi, băng qua sa mạc và biển cả, cho đến khi thế giới đang ngủ yên bên dưới trở thành một trái banh đen tuyền như nhung và dòng sông bên dưới lấp lánh như chuỗi cườm đơm trên áo.  Con rồng vẫn tiếp tục bay cao hơn và xa hơn cho đến khi giải thiên hà trắng như lụa, như mũi tên dài vô tận, băng ngang bầu trời đêm.



Họ bay nhanh đến mức theo kịp nhịp quay của mặt trăng sáng như một viên ngọc lớn, rọi bóng xuống biển.  Trong vùng biển em Bảy nhìn thấy nhiều thành phố, nhiều khu vườn kỳ diệu, và những cánh rừng rong biển lượn như sóng. 


Sau đợt sóng cuối cùng, họ lặn xuống dưới mặt biển, lao vào vùng lâu đài san hô sống động.  Em Bảy thấy mình có thể thở dưới nước.  Đặt chân xuống thềm, con rồng dùng móng vuốt quặp em Bảy: “Em có sợ không? Ta có thể nghiền nát em dễ như nghiền một cành cây nhỏ.”

Em Bảy đứng yên bất động một hồi lâu dưới móng vuốt, mắt ngước nhìn mặt rồng.  Vẩy rồng lóng lánh những hạt nữ trang đính trên tấm vải, và mắt rồng sáng rực như hai mặt trời song sinh.  Đó là một khuôn mặt vừa dữ, vừa đẹp.  Đó là một khuôn mặt ma thuật.

Từ từ, em Bảy giang tay ra, và trong giây lát, chiếc đầu khổng lồ của con rồng thu nhỏ trong bàn tay của em. 

“Em quen thuộc với khung cửi dệt, bếp lò và nhiều vật dụng khác,” em Bảy nói, “nhưng tay em chưa bao giờ được chạm đến những vật dị thường.”



Lần này, khi em vươn tay ra, rồng vẫn giữ yên đầu, nhưng giương mắt lớn nhìn em.

Em nhẹ nhàng vuốt má rồng. “Rồng đẹp lắm!”

“Em đẹp lắm!” con rồng đáp lại.  “Nhưng lẽ ra em phải sợ ta chứ,” rồng nhấn mạnh.

Em Bảy mỉm cười.  “Mắt nhìn những gì mắt phải nhìn, nhưng trái tim chỉ nhìn những gì trái tim muốn nhìn. Nếu có ác tâm, rồng hẳn đã hại em rồi.”

“Ta đã cải trang thành nhiều hình dạng khác nhau, lướt bay trên vòm trời, dưới đất, và trên biển, nhưng ta chưa bao giờ thấy một ai bằng em.  Em vừa can đảm, vừa tốt tính, vừa thật tình, vừa đẹp người!”  rồng nói lớn. Rồng nhảy ra khoảng xa, và bắt đầu lượn múa, uốn lượn tấm thân to lớn dễ dàng như uốn một dải dây vàng.  Và ở trên không, phía trên mặt biển, ánh trăng dường như tan biến đi rồi hợp nhất lại, giống như bầy cá lao từ chốn này đến chốn kia. 


Sau đó rồng bắt đầu xoay tròn rũ nước cho đến khi biến thành một cột ánh sáng, và từ vùng ánh sáng đó, một chàng hoàng tử điển trai bước ra.  “Bây giờ em có còn nghĩ thành hôn với ta là một điều khủng khiếp không?”, hoàng tử hỏi. 

Em Bảy cầm tay chàng, “Thưa không,” em cười. 

Em Bảy bây giờ mặc áo lụa thanh lịch, ăn những bữa ăn cao lương mỹ vị bằng đĩa vàng, và uống từ những chén ngọc.  Mười hai người hầu nữ luôn túc trực thực hiện điều em muốn. 


Mặc dầu vậy, em không quen nếp sống nhàn hạ ăn không ngồi rồi và yêu cầu có được khung thêu.  Bây giờ em chỉ thêu rồng vàng trên hài , duy nhất cho hoàng tử mà thôi.

Nhưng ngày qua ngày, em Bảy thấy buồn và ăn mất ngon. Khi đức lang quân của em hỏi tại sao, em trả lời rằng em nhớ gia đình. 

Khi ấy, chàng nói, “Ta hiểu theo phong tục, cô dâu như em mới thường được về thăm gia đình sau ngày cưới, nhưng sau mười ngày, em phải quay lại đây.”

Em Bảy hứa sẽ làm vậy.  Ngay đêm hôm đó, nàng khoác vội chiếc áo đẹp nhất, rồi đeo nữ trang vào trong khi những cô hầu trang điểm mái tóc của em bằng những viên ngọc quý. 


Khi em đã chuẩn bị xong, em lên ngồi trên ghế làm bằng vàng và san hô để những nữ hầu nâng em lên khỏi mặt biển, vào không trung. Sau chiếc ghế của em ngồi, cả một đoàn tùy tùng bay theo. Sáng hôm sau, gia đình em sững sờ nhìn thấy một đám rước  lộng lẫy từ trên trời đáp xuống.  Em Bảy cúi lạy cha và chào các chị.  


“Cha và các chị sẽ không bao giờ phải làm việc hoặc phải chịu đói nữa với tất cả những tặng phẩm con mang về,” em Bảy nói.  Khi em Bảy tả cho mọi người nghe về người chồng của mình thì cả gia đình đều mừng cho em, chỉ trừ cô Ba.  Cô Ba thèm muốn có được những đồ nữ trang, quần áo, và đoàn nữ tì của em Bảy. “Lẽ ra tất cả những thứ ấy phải là của ta,” cô Ba tự nhủ.

Ngày hôm sau, cô Ba dẫn em Bảy ra bờ sông chơi và ăn ngoài trời.  Ở đó, cô hỏi em Bảy, “Này em, chị có thể mặc thử đồ của em không?”

Để chiều lòng chị, em Bảy đổi áo quần với chị và để chị đeo nữ trang của mình.  Sau đó hai chị em theo đường xuống sông, ngắm mình phản chiếu trên mặt nước.  Nhưng khi em Bảy cúi xuống ngắm hình mình, cô Ba đánh vào đầu em, và xô em xuống sông. 


Cô Ba trở về nhà, kể cho mọi người nghe chuyện mình đã làm. Cô răn đe mọi người, “Mọi người phải  làm theo như lời tôi dặn, bằng không, hoàng Tử trở lại dưới dạng con rồng, sẽ ăn thịt cả gia đình.”

Cả nhà ai cũng sợ và đều làm theo lời dặn.  Họ nói với các nữ tì rằng em Bảy đã ngã bệnh và nhắn với Hoàng Tử, “Đừng ngạc nhiên khi thấy vợ thay đổi khuôn mặt.” Khi Hoàng Tử nghe vậy, chàng chẳng để ý.  Trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, chàng thương em Bảy không phải vì nhan sắc mà vì tấm lòng nhân hậu. 

Khi cô Ba trong y phục của em Bảy đi tới lâu đài dưới biển, hoàng tử nhìn thấy vợ mình giờ đây xấu xí, vẫn không nói lời nào.


Nhưng khi thấy cô vợ chỗ nào cũng không biết, không biết cả phòng mình ở đâu thì chàng thực sự ngạc nhiên. Cô luống cuống ngồi vào khung cửi và những đường nét thêu thùa của cô vừa xấu vừa vụng: “Ấy là vì em bị bệnh,” cô Ba chống chế. “Vì bệnh nên em quên hết mọi việc. Sao chàng lại bắt lỗi em? Chàng muốn em lại bệnh tiếp hay sao?”

Mặc dù đã xin lỗi, Hoàng Tử vẫn phân vân vì những gì đôi mắt và con tim thấy đều không như ý chàng. “Đây không thể là em Bảy của ta,” chàng nghĩ. Chàng nói với cô Ba rằng mình có ý định đi săn, nhưng không nói lý do vì sao. Chàng quyết định khởi hành một chuyến đi lên mặt đất, trong lòng nhất định tìm cho ra sự thật.

Em Bảy không bị chết đuối. Ở cuối dòng sông, một bà già thấy em và đưa em về nhà. Em Bảy rất yếu, và bà già săn sóc em một thời gian dài.

Sau cùng, em Bảy tỉnh dậy và kể cho bà già nghe lai lịch của mình. Bà mỉm cười, “Cháu nhầm lẫn rồi đấy! Cháu không thể là cô gái may mắn ấy được! Cô gái đó đã trở về với chồng rồi.”

Em Bảy ngỡ ngàng hiểu được chuyện gì đã xảy ra và lắc đầu nói: “Chồng cháu đã cất công đi khắp thế giới để tìm một người chân thực, nhưng chính chàng lại không trung thực. Chàng còn không phân biệt được cháu với chị của cháu. Gia đình cháu cũng bỏ rơi cháu.”

Bà già thương cảm em Bảy và đề nghị: “Con cứ ở lại với ta một thời gian, cho đến khi con khỏe lại.”


Thế là em Bảy ở lại với bà già, dệt lụa và thêu giầy cho bà già ra chợ bán.

Trong khi đó thì Hoàng Tử lục lọi khắp nơi để tìm dấu tích của người yêu thất lạc. Một ngày, chàng tình cờ đi qua khu chợ và thấy một đôi giầy một bà già bầy bán. Thêu trên vải là những con rồng khổng lồ nhảy múa theo làn sóng, dưới vầng trăng tròn.

Tuy không dám hy vọng, nhưng tim hoàng tử đập mạnh. Chàng mua ngay đôi giầy, không mặc cả, và sau đó theo bà già trở lại căn lều của bà.


Vừa trông thấy em Bảy, Hoàng Tử bước vội vào lều. “Ta đã đi tìm em khắp nơi.”

Em Bảy thú thực: “Em không dám tin như vậy. Nghe nói chị Ba đã thay chỗ của em.”

Hoàng Tử mỉm cười. “Nhưng không thay được chỗ trong trái tim chân chính của ta. Vậy em có nên trở về với ta chăng?”

“Dạ có,” em Bảy trả lời.

Thế là Hoàng Tử trở lại dạng Rồng, bay về lâu đài dưới biển, cùng em Bảy và bà già trên lưng. Em Bảy và Hoàng Tử từ đó cùng nhau sống lâu dài và hạnh phúc, có bà già ở cùng bên.


Lời kể: Laurence Yep
Minh họa: Kam Mak
Doãn Quốc Sỹ dịch

No comments: