BẢN NGÃ
Ngày xưa một hôm vua Ba Tư Nặc hỏi hoàng hậu:
- Nàng thương ai nhất trên đời ?
Hoàng hậu trả lời:
- Dĩ nhiên là thiếp thương bệ hạ nhất trên đời!
Vua cười hả hê.
- Ta cũng biết như thế!
Hoàng hậu nói tiếp:
- Tâu bệ hạ! Nếu bệ hạ cho phép thần thiếp nói thật, thần thiếp sẽ nói khác.
Vua nói:
- Vâng! Nàng cứ nói thật!
Mạc Lợi phu nhân nói:
- Dạ thưa bệ hạ, thần thiếp thương thần thiếp nhất trên đời.
Vua rất ngạc nhiên, nói:
- Lạ! Làm sao có chuyện mình thương chính mình!
Hoàng hậu giải thích:
- Đời sống của thần thiếp gắn liền điều kiện vật chất của một hoàng hậu. Và cũng vì đời sống của thiếp được danh dự là một hoàng hậu vinh sang như thế này là nhờ có bệ hạ. Cho nên thần thiếp phải thương bệ hạ. Nhưng nghĩ cho kỹ, là vì mình nên thương bệ hạ mà thôi.
Thế đó, ngã đặt nền tảng cho mọi thứ trên trần gian. Nếu mình nhẹ nhàng với bản ngã này, có gì làm lay động được mình đâu! Có gì làm khốn quẩn được mình đâu!
Trích “Tín Tâm Minh” – Thích Phước Tịnh
No comments:
Post a Comment