HỒI HAI
GIẤC MƠ
KHÔNG NGUÔI CỦA CHIẾC ÁO DÀI
Chư vị sơn thần và hải thần đã biết đoàn cá mập rút lui từ
khoảng đầu giờ Tý, và các vị cũng đã trở về các sơn động, hải động ngay sau đó.
Sau bao ngày vất vả ban truyền linh ý cho chiếc áo tổng tư lệnh và hết thẩy
đoàn thủy binh, khi chiến cuộc vừa dứt, lập tức Sơn Tinh trở về động phủ trên đỉnh
Tản Viên để hội ngộ cùng người ngọc Mỵ Nương; Thủy Tinh trở về động phủ của
mình (ấy tuy toàn thể dân chúng Việt Nam đều biết câu chuyện thất tình của thần
với công chúa Mỵ Nương nhưng lại không ai biết thủy động của người ở nơi nào.)
Mọi chuyện đối với các thần nhân thì nhẹ nhàng đơn giản,
nhưng với chúng sinh đâu có vậy. Những giây phút đầu tiên khi chiến cuộc vừa
bùng nổ, người ta bàng hoàng; giây phút đầu tiên khi chiến cuộc vừa chấm dứt
người ta cũng bàng hoàng. Tiếng hô “Chiến thắng Hòn Hèo muôn năm!” không những
làm cộn mặt biển Nam Hải mà còn như muốn biến thành một thứ hỏa diệm sơn khạc lửa.
Trong khi toàn thể thủy binh say mê hô lớn khẩu hiệu chiến thắng như vậy, cơ
nào đội ấy còn bịn rịn chưa muốn phân tán.
Một tướng quân cá voi cấp bậc thống chế trong bộ tổng tham
mưu tới nói với Chiếc Áo bằng giọng kính cẩn:
-
Kính thưa tối cao tổng tư lệnh, linh hồn của cuộc
kháng chiến này, giờ đây hải phận đã trở lại thanh bình chúng tôi có bổn phận
tháp tùng ngài về với Lão Mẫu.
Chiếc Áo lắc đầu quầy quậy:
-
Tôi còn về làm gì hở thống chế? Tôi đã chiến thắng
quân địch ở đây, thì tôi cũng ở lại đây trong những ngày còn lại, chia xẻ những
nỗi vui buồn thường nhật cùng toàn thể hải phận.
-
Xin bái lĩnh tôn ý – viên thống chế nói vậy, rồi
cúi chào Chiếc Áo trước khi rút lui.
Kế đó các cơ ngũ cũng phải giải tán. Đoàn tướng quân cá voi
bơi vút ra khơi vẫy vùng với sóng gió, thỉnh thoảng cao hứng, các kình ngư tướng
quân đó lại phun cầu vồng nước lên khỏi mặt biển. (Lúc các tướng quân điều khiển
cơ ngũ thì nghiêm minh khắc khổ, bây giờ thời bình thì lại tinh nghịch như trẻ
thơ.) Có khi các tướng quân quây quần thành vòng tròn rồi phun thi xem cầu vồng
nước của ai cao nhất. Những cầu vồng nước chỗ thì trắng xóa, chỗ thì phản ánh bảy
sắc cầu vồng, cả khoảng biển bỗng như biến thành động pha lê muôn màu. Một đàn
cá chuồn thông minh biết nô rỡn đúng lúc, bèn cùng vút lên cao khỏi mặt nước,
quẫy đuôi, lái vẩy, bay là là vào khoảng động pha lê muôn màu đó, trông như những
tiểu thiên thần trong một giấc mơ lung linh nhất của tuổi thơ nhân loại.
Muôn loài thủy tộc của cả vùng Nam Hải đã sớm biết hòa mình
vào không khí thanh bình của hải phận. Nhưng chiếc áo dài thì không. Chiếc Áo từ
chối trở về với mẹ hiền tạo tác nên mình. Nó đã quen sống chót vót trên một đỉnh
sóng cao nhất của mặt biển phong ba thời chiến, làm sao có thể trở về nằm trong
rương áo, hay treo trên mắc áo mẹ già! Đâu có được! Hèn mọn và tầm thường quá!
Nhưng giờ đây nó nằm vật vờ, lửng lơ giữa khoảng sâu của nước biển thì cũng có
gì đáng kiêu hãnh đâu? Thần trí nó không còn là trung tâm tiếp nhận các linh ý
của Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng chư vị phúc thần khác, nên nó cảm thấy chống chếnh
làm sao ấy. Nằm kia, nghe mình đu đưa theo nhịp sóng thanh bình, nó ôn lại thuở
nào đứng nhào lộn một cách vừa thức tỉnh vừa uy nghi trên một đỉnh sóng chót
vót, nó ôn lại thuở đó mắt sáng, tai thính, trí minh mẫn theo rõi và như nhìn
được thấu suốt mọi mưu toan thầm kín của quân thù để ra lệnh tiến lui thật
chính xác, thật hữu hiệu cho ba quân (vì sự yếu kém thường tình của chúng sinh,
Chiếc Áo đâu chịu nhận mình chỉ là trung tâm tiếp nhận linh ý của chư vị phúc
thần hải phận.) Hôm đó đương nằm đu đưa ôn lại thời oanh liệt, Chiếc Áo chợt
trông thấy Hải Trư thi sĩ toàn thân trắng phau bơi qua. Chiếc Áo lên tiếng
chào, Hải Trư nhận ra người cũ, đôi bên đàm đạo đôi lời. Trong câu chuyện, Chiếc
Áo có kín đáo nhắc lại công trình sáng tác khúc trường thi xưa của Hải Trư, thì
thi sĩ chỉ mỉm cười nhũn nhặn coi đó là công chung của hoàn cảnh. Chiếc Áo lại
kín đáo gợi hỏi xem sau đó thi sĩ Hải Trư có sáng tác thêm khúc trường thi ca
ngợi chiến thắng Hòn Hèo chăng, thì thi sĩ lại chỉ đọc lên có mấy đoạn thi ca
ngợi Trường Sơn lúc bình minh nắng sớm, Biển Đông khi sóng gợn mưa chiều, hoặc
trăng tà hải lộ, gió lộng đường mây. Khi Hải Trư thi sĩ từ giã bơi đi rồi, Chiếc
Áo cảm thấy lòng bừng bừng uất hận, nó vùng lên nói như hét: “Ta phải thực hiện
một chiến thắng Hòn Hèo khác!” Chiếc Áo nhận thấy sóng biển cộn lên và nâng nó
lên cao ngang mặt biển. Nó lại hét: “Ta không thể sống hèn mọn thế này mãi được!”
Tức thì sóng cồn cao hơn nữa và nó nhô hẳn lên mặt biển. Nó nhận ra nó vẫn nằm
nguyên vị trí cũ gần Hòn Hèo, nơi nó đã điều khiển ba quân chiến thắng oanh liệt
lũ cá mập.
Tội nghiệp Chiếc Áo của Bà Mẹ Hiền Việt Nam: Nó đã thành nạn
nhân của chính nó mất rồi!
Nó đưa mắt nhìn quanh thấy một đàn cá trích đông tới hàng vạn
con đương bình thản tìm rêu ăn trong đám rong biển mênh mông gần đấy, nó bèn
hét: “Bọn bay không thể sống hèn mọn thế được, phải làm cho Biển Đông nổi sóng
và chuẩn bị chiến thắng một trận Hòn Hèo thứ hai! Tức thì cả đàn cá trích xao
xuyến hẳn và sóng biển đã có sẵn đà lại rồ cao hơn chút nữa. Đồng thời chiếc áo
cũng nhận thấy một số ngư loại khác ở ngoài biên giới hải phận có vẻ chăm chú
theo dõi mọi cử chỉ ngôn ngữ của mình; nó tự khám phá thấy nó còn khả năng làm
cho cả hải phận gợn sóng (trong bao nhiêu ngày tiếp nhận linh ý chư thần, những
linh chất vẫn kết tụ nơi áo để dùng làm vốn phóng xạ). Nó quan sát xa hơn, thấy
một đàn cá thu đương tung tăng nô rỡn, nó bèn hét lớn: “Bọn bay không thể sống
hèn mọn thế được, hãy làm cho hải phận dậy sóng, và chuẩn bị một chiến thắng
Hòn Hèo thứ hai!”
Luồng phóng xạ ùa tới đàn cá thu làm chúng thoạt quẫy đuôi
xô xát vùng vằng, rồi con nọ cắn con kia hỗn độn, sóng biển quả có uốn lên cao
hơn như một tấm gương vồng. Tức thì có tiếng hoan hô tán thưởng của số ngư loại
bàng quan khán giả ở bên kia làn ranh, ngoài hải phận. Chiếc Áo thấy đã có đà đắc
chí, nó liếc nhìn ra xa hơn nữa thấy một số cá chiên miệng dài và hơi dẹt như
miệng cá sấu, dọc theo xương sống và hai bên bụng đều nhô lên những hàng xương
cứng nhọn, Chiếc Áo nhớ lắm, trước đây loại cá này vẫn thường được các kình ngư
tướng quân xếp cho đi đầu đạo quân xung kích. Chiếc Áo bèn hét lớn: “Hỡi đoàn
quân xung kích cũ kia, bay cam sống thanh bình hèn mọn thế ư, hãy vùng quẫy lên
cho biển Đông gợn sóng, ta sẽ chiến thắng một trận Hoàn Hèo thứ hai nữa!”
Tia phóng xạ cũng lại đạt tới đoàn cá chiên và lũ cá chiên cũng
lập tức vùng quẫy và húc vào nhau chí mạng, cả mặt biển càng uốn cong như đứa
trẻ lên cơn sài uốn ván, và tiếng hò tán thưởng của lũ ngư loại bàng quan ngoài
hải phận càng làm cho Chiếc Áo nức lòng. Nó lại thoáng thấy mãi tít phía xa hơn
nữa, một số kình ngư tướng quân phun cầu vồng nước lên mặt biển, rất có thể
trong số có cả kình ngư thống chế xưa, nó bèn hét lớn:
“Các vị kình ngư tướng quân, các vị có sức ngang dọc vẫy
vùng như vậy mà cam chịu để cho thân bại danh liệt trong khoảng biển sóng lặng
nước yên này ư? Hãy quẫy đảo cho biển Đông nổi sóng chúng ta cùng kiến tạo một
chiến thắng Hòn Hèo thứ hai còn muôn phần vẻ vang hơn chiến thắng Hòn Hèo cũ!”
Đoàn cá voi vẫn nô rỡn ngoài xa, thản nhiên như nắng gió khoảng
đó. Tia phóng xạ Chiếc Áo phóng ra chẳng gây được chút ảnh hưởng gì với các vị
tướng quân đó. Tuy nhiên những tia phóng xạ đó càng kích thích mạnh lũ cá
chiên, cá thu và cả đàn cá trích mênh mông quanh đấy khiến chúng vùng vẫy mạnh
hơn; sóng biển nhường như cũng nhô cao thêm chút ít nữa. Lũ ngư loại hiếu kỳ
bên ngoài hải phận đã quy tụ đông hơn và reo hò vang trời để khuyến khích Chiếc
Áo làm trò khuấy động biển Đông cho chúng xem, vì thực rất hiếm khi được chứng
kiến tấn trò kích thích sinh động như vậy. Tiếng chúng hoan hô cũng có giúp cho
đợt sóng lên cao chút nữa. Tất nhiên Chiếc Áo đứng ở mỏm sóng cao nhất. Nó cũng
hiểu là phải luôn luôn hò hét và không ngừng phóng xạ để giữ mức kích thích cũ
giữa lũ cá nằm trong vòng ảnh hưởng của nó, và cũng để giữ vững cao độ của ngọn
sóng trên đó nó đứng. Nó cũng hiểu là thứ sóng biển nó tạo nên này không đồ sộ
kiêu hùng, không chót vót uy nghi như thứ sóng cứu nguy hải phận xưa, nhất là
chiều sóng đổ thì hoàn toàn khác.
Xưa kia sóng tự hải phận cồn lên thành hàng dãy núi sóng uy
nghi đồ sộ, rồi kiêu hùng cuồn cuộn ra khơi đổ ụp lên đầu lũ cá mập. Giờ đây
chiều sóng đâu có rầm rộ đổ ra khơi, ngược lại sóng hướng về phía nội địa, cứ
như vậy đuổi nhau, đuổi nhau, thấp dần thấp dần rồi tan biến đi sau khi gắng bò
lên bãi cát thoai thoải thêm một vài thước nữa. Thôi cũng được! Chiếc Áo cho
như thế còn hơn là nó cứ phải nằm lửng lơ giữa khoảng chiều sâu của nước biển.
Lũ ngư tộc bàng quan, vẫn không ngớt tiếng hoan hô. Chiếc áo thèm đàn kình ngư
lắm, nó hy vọng nếu cứ giữ vững khí thế của biển động như vậy, biết đâu rồi đàn
cá voi chẳng vô tình bơi vào gần hơn, bơi vào vùng mà chất phóng xạ của nó gây
được tác động. Nếu cả đàn cá voi đó mà nhập cuộc thì ngọn sóng nó đương đứng chắc
chắn sẽ còn cao lên gấp bội, ít nhất cũng đạt được nửa chiều bề thế của ngọn
sóng chỉ huy khi xưa, và lũ ngư loại ngoại tộc kia còn phải lác mắt nhiều hơn nữa
vì nó.
Doãn Quốc Sỹ
No comments:
Post a Comment