Chị là một ngôi sao sân khấu lừng lẫy một thời, tôi thuộc thế hệ sau.
Nhờ đôi ba lần làm việc chung, bắt được “điện”, chúng tôi trở thành những người bạn cực kỳ thân thiết, bất chấp sự cách biệt tuổi tác.
- Em cám ơn chị - Tôi nói ngay khi vừa gặp lại chị trong quán cà phê.
- Về chuyện gì ? – Chị ngạc nhiên
- Về “Bầu trời xanh” hôm trước – Tôi trả lời
- À !!!
Hôm nọ, khi tôi buồn quá đỗi, cũng tại quán cà phê này, sau khi nghe tôi than thở, chị kể tôi nghe một câu chuyện:
- Mình như một bầu trời màu xanh, còn hạnh phúc được ví như những đám mây trắng. Ngày nọ mây trắng bay qua làm bầu trời xanh trở nên lộng lẫy và tuyệt đẹp, nó làm mình sung sướng, mình muốn giữ nó mãi, nhưng không thể vì gió lại thổi mây trắng bay đi... Rồi nỗi bất hạnh – tượng trưng bởi đám mây đen - ngày nào đó bay ngang, che kín cả bầu trời màu xanh trong trẻo, nó làm ta xấu xí và khổ đau... Ta cố sức muốn xua nó đi, nhưng cũng không thể...
... Câu chuyện trên chị đã nghe trong một buổi thuyết pháp, nay truyền lại cho tôi và nó có giá trị tuyệt vời vì đến thật đúng lúc. Nếu dùng từ “ngộ” ở đây có lẽ hơi quá đáng, nhưng trong thời điểm đó, có cơn gió mát dịu dàng bay suốt tận đáy tim tôi, nó xoa dịu cái mà tôi gọi là não phiền, đau khổ...
...
Chị cho tôi biết rằng chị vừa an ủi D.
- Nó bị sao ? – Tôi tò mò
- Nó buồn thê thảm vì thất bại và luôn nghĩ rằng đời mình lận đận... Nó ví nó như một ông vua nhưng sanh nhằm thời loạn lạc !!!
- Rồi chị an ủi nó cách nào ?
- Chị cũng không biết nói sao, chỉ kể rằng hồi nhỏ, xem tử vi cho chị, người ta tiên đoán đời chị đầy dẫy thăng trầm, thân mình thì cô độc, truân chuyên, thậm chí mang số ăn mày... nghĩ tới điều đó, chị cứ buồn hoài... nhưng đến bây giờ, gần cuối cuộc đời, chị mới ngộ ra những bí ẩn trong lá số của chị !
Tôi chợt cảm ngay ra điều chị vừa nói.
Có ai tưởng tượng được rằng người nữ diễn viên tài sắc này lại cô đơn vô tả trong khung cảnh náo động liên tục xung quanh ? Có lẽ nhờ trải qua quá nhiều thăng trầm trong cuộc đời mà những nhân vật của chị trên sân khấu lúc nào cũng mang nhiều tâm trạng và đầy nghịch cảnh.
Ngay từ thời thanh xuân, chị đã có thiên hướng từ thiện. Chị làm tất cả những chuyện khó khăn này cho đến tận ngày nay một cách tự nhiên, nồng nàn và tận tụy .
Thì ra chị đã dùng tiếng tăm và uy tín của mình để thường xuyên đi xin người hảo tâm, giàu có giúp đỡ cho những người già nua, bệnh tật và các trẻ em bất hạnh.
- Rồi chị còn khuyên D. điều gì nữa không ? – Tôi trở lại câu chuyện hồi nãy.
- Chị nói rằng theo thuyết nhà Phật, cái đau khổ mà ta đang gặp hiện tại là nghiệp chướng nào đó mà ta đã gây ra trong các kiếp trước. Mỗi người chẵng ai chạy thoát khỏi số phận của mình, thôi thì hãy xem đó như là thử thách để ta sống can đảm hơn và nhân ái hơn trong cuộc đời khắc nghiệt này.
Nhờ chị, tôi thấm nhiều hơn những câu chuyện về Phật pháp, không những thế, cách sống của chị đã cho tôi bài học hay. Chị tìm bình yên trong sự xáo động.
Đạo Phật ở chị không thụ động, bi quan và khép kín trong thế giới riêng chính mình mà trải lòng và xông xáo để cuộc sống mình cũng như của người khác vui hơn.
- Theo em, cần một ít sóng gió để người nghệ sĩ có thêm tư liệu sáng tác... – Tôi thêm
- Không chỉ nghệ sĩ, ai trên đời cũng vậy, càng trải qua nhiều khó khăn, càng thấy cuộc sống là quý giá. Có người nào tự hài lòng về số phận mình đâu ! ...Biết bao người tài hoa nhưng đời họ thật là bi đát, nhưng không vì thế mà ta gọi họ là bất hạnh... Lật lại sách xưa mà coi, ngay cả
Đức Khổng Tử, con người tài năng vẹn toàn, đức độ cao thâm, vậy mà đời Ngài vô cùng lận đận, ba chìm bảy nổi, không sống yên ở một nơi, phải trôi giạt qua tận sáu nước, mãi sau năm sáu mươi tuổi, Ngài mới được trọng dụng và người đời biết tới... Tụi mình thì nghĩa lý gì... – Chị thở dài...
...
Đêm đã quá khuya, mãi vẫn không ngủ được, trong lúc chờ sáng, tôi bước ra sân thượng nhỏ để hít cái lạnh của bóng đêm . Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao và tự hỏi rằng các đấng linh thiêng có tồn tại trong thế giới đầy bí ẩn này không ?
Mùi nguyệt quế ở đâu thoang thoảng...
Như vô thức tôi đọc câu kinh mà chị đã khuyên D. nên nguyện mỗi khi lòng dạ rối bời:
“Nghiệp chướng tiêu trừ
Não phiền đoạn diệt
Thân - Tâm an lạc...”
Đoàn Khoa
tháng 03-2008
Nhờ đôi ba lần làm việc chung, bắt được “điện”, chúng tôi trở thành những người bạn cực kỳ thân thiết, bất chấp sự cách biệt tuổi tác.
- Em cám ơn chị - Tôi nói ngay khi vừa gặp lại chị trong quán cà phê.
- Về chuyện gì ? – Chị ngạc nhiên
- Về “Bầu trời xanh” hôm trước – Tôi trả lời
- À !!!
Hôm nọ, khi tôi buồn quá đỗi, cũng tại quán cà phê này, sau khi nghe tôi than thở, chị kể tôi nghe một câu chuyện:
- Mình như một bầu trời màu xanh, còn hạnh phúc được ví như những đám mây trắng. Ngày nọ mây trắng bay qua làm bầu trời xanh trở nên lộng lẫy và tuyệt đẹp, nó làm mình sung sướng, mình muốn giữ nó mãi, nhưng không thể vì gió lại thổi mây trắng bay đi... Rồi nỗi bất hạnh – tượng trưng bởi đám mây đen - ngày nào đó bay ngang, che kín cả bầu trời màu xanh trong trẻo, nó làm ta xấu xí và khổ đau... Ta cố sức muốn xua nó đi, nhưng cũng không thể...
... Câu chuyện trên chị đã nghe trong một buổi thuyết pháp, nay truyền lại cho tôi và nó có giá trị tuyệt vời vì đến thật đúng lúc. Nếu dùng từ “ngộ” ở đây có lẽ hơi quá đáng, nhưng trong thời điểm đó, có cơn gió mát dịu dàng bay suốt tận đáy tim tôi, nó xoa dịu cái mà tôi gọi là não phiền, đau khổ...
...
Chị cho tôi biết rằng chị vừa an ủi D.
- Nó bị sao ? – Tôi tò mò
- Nó buồn thê thảm vì thất bại và luôn nghĩ rằng đời mình lận đận... Nó ví nó như một ông vua nhưng sanh nhằm thời loạn lạc !!!
- Rồi chị an ủi nó cách nào ?
- Chị cũng không biết nói sao, chỉ kể rằng hồi nhỏ, xem tử vi cho chị, người ta tiên đoán đời chị đầy dẫy thăng trầm, thân mình thì cô độc, truân chuyên, thậm chí mang số ăn mày... nghĩ tới điều đó, chị cứ buồn hoài... nhưng đến bây giờ, gần cuối cuộc đời, chị mới ngộ ra những bí ẩn trong lá số của chị !
Tôi chợt cảm ngay ra điều chị vừa nói.
Có ai tưởng tượng được rằng người nữ diễn viên tài sắc này lại cô đơn vô tả trong khung cảnh náo động liên tục xung quanh ? Có lẽ nhờ trải qua quá nhiều thăng trầm trong cuộc đời mà những nhân vật của chị trên sân khấu lúc nào cũng mang nhiều tâm trạng và đầy nghịch cảnh.
Ngay từ thời thanh xuân, chị đã có thiên hướng từ thiện. Chị làm tất cả những chuyện khó khăn này cho đến tận ngày nay một cách tự nhiên, nồng nàn và tận tụy .
Thì ra chị đã dùng tiếng tăm và uy tín của mình để thường xuyên đi xin người hảo tâm, giàu có giúp đỡ cho những người già nua, bệnh tật và các trẻ em bất hạnh.
- Rồi chị còn khuyên D. điều gì nữa không ? – Tôi trở lại câu chuyện hồi nãy.
- Chị nói rằng theo thuyết nhà Phật, cái đau khổ mà ta đang gặp hiện tại là nghiệp chướng nào đó mà ta đã gây ra trong các kiếp trước. Mỗi người chẵng ai chạy thoát khỏi số phận của mình, thôi thì hãy xem đó như là thử thách để ta sống can đảm hơn và nhân ái hơn trong cuộc đời khắc nghiệt này.
Nhờ chị, tôi thấm nhiều hơn những câu chuyện về Phật pháp, không những thế, cách sống của chị đã cho tôi bài học hay. Chị tìm bình yên trong sự xáo động.
Đạo Phật ở chị không thụ động, bi quan và khép kín trong thế giới riêng chính mình mà trải lòng và xông xáo để cuộc sống mình cũng như của người khác vui hơn.
- Theo em, cần một ít sóng gió để người nghệ sĩ có thêm tư liệu sáng tác... – Tôi thêm
- Không chỉ nghệ sĩ, ai trên đời cũng vậy, càng trải qua nhiều khó khăn, càng thấy cuộc sống là quý giá. Có người nào tự hài lòng về số phận mình đâu ! ...Biết bao người tài hoa nhưng đời họ thật là bi đát, nhưng không vì thế mà ta gọi họ là bất hạnh... Lật lại sách xưa mà coi, ngay cả
Đức Khổng Tử, con người tài năng vẹn toàn, đức độ cao thâm, vậy mà đời Ngài vô cùng lận đận, ba chìm bảy nổi, không sống yên ở một nơi, phải trôi giạt qua tận sáu nước, mãi sau năm sáu mươi tuổi, Ngài mới được trọng dụng và người đời biết tới... Tụi mình thì nghĩa lý gì... – Chị thở dài...
...
Đêm đã quá khuya, mãi vẫn không ngủ được, trong lúc chờ sáng, tôi bước ra sân thượng nhỏ để hít cái lạnh của bóng đêm . Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao và tự hỏi rằng các đấng linh thiêng có tồn tại trong thế giới đầy bí ẩn này không ?
Mùi nguyệt quế ở đâu thoang thoảng...
Như vô thức tôi đọc câu kinh mà chị đã khuyên D. nên nguyện mỗi khi lòng dạ rối bời:
“Nghiệp chướng tiêu trừ
Não phiền đoạn diệt
Thân - Tâm an lạc...”
Đoàn Khoa
tháng 03-2008
No comments:
Post a Comment