Mar 2, 2016

1. TÁM VỊ BỒ TÁT - HƯƠNG - Ngô Thùy



Thế mà thấm thoát đã bốn măm.  Chặng đường dài thật!  Ngay cả với chính tôi là kẻ đã khá chai lì với những biến cố trong cuộc sống, mà khi nhìn lại tôi còn cảm thấy quãng đời đó thật là lắm chuyện, thật biết bao nhiêu vui buồn.  Huống chi là với Hương.  Thế hệ của Hương, nhỏ hơn tôi chỉ có bảy tuổi thôi, đã là một thế hệ khác hẳn.  Bởi vì mới có mười tuổi thôi là đã gặp phải một hệ thống rào cản buông khắp các ngả đường đi đến tương lai.  Mười sáu tuổi mới được dịp đặt chân vào thế giới của văn hóa thật sự, của những sinh hoạt tinh thần chân chính.  Và mười chín tuổi, đang ước mơ tung cánh bay xa thì lại sừng sững buông xuống bức màn tù ngụ trước mặt.  Hương đã phải chịu thiếu vắng bóng mát của cha suốt gần bốn năm thơ ấu, đồng thời còn cam chịu cả cảnh nghè từ trên trời rơi xuống.  Còn may làm sao đến năm mười lăm tuổi, Trời Phật đã thương đem cha trả về cho bé, lại phù hộ cho chị Thanh được đi thoát với sứ mạng người dẫn đạo trên con đường đến Đất Hứa của cả gia đình.  Kể từ lúc đó, dưới sự giáo dục, khai hóa trầm lặng mà thấm nhuần của cha, người cha đầy Phật tính, dưới sự đùm bọc của người chị Cả từ phương xa.  Hương mới được làm quen với một cuộc sống tinh thần đầy ý nghĩa, tắm gội trong một không khí đầy tình người. 

Phải nói thêm rằng bé Hương có nhiều diễm phúc hơn các bạn gái cùng lứa tuổi, vì đã được lớn lên trong không gian ấy, trong cái chu vi “ngôi nhà ở xóm Chùa “ nhỏ bé mà mênh mông yêu thương, mà mầu mỡ phù sa văn hóa, chất phù sa dùng để nuôi lớn con người, một tiến trình “thụ nhân” thực sự chớ không phải là chính sách trồng lên “cây người” được lên dây thiều theo từng giai đoạn.  Sinh hoạt nào của chúng tôi cũng có hai mặt bổ ích: vừa giải trí, vừa học hỏi.  Các lớp sinh ngữ “chùa” do cô giáo Khánh tận tụy.  Các cours “Đại Học bỏ túi” cung cấp những kiến thức Bách Khoa, các khảo luận văn chương, nghệ thuật.  Các lớp dạy cắm hoa vô cùng bổ ích vì đã phát giác ra những “nhân tài” bất ngờ trong nghệ thuật cắm hoa, mà đặc biệt hơn nữa đó lại toàn là phái yếu (tức là nam giới ấy mà – như anh Hai, Vinh, và ba xấp nhỏ ở nhà nữa).  Các kiến thức và tri thức cũng như những cảm quan thẩm mỹ được ươm mầm nẩy hạt khiến chúng tôi càng ngày càng thấy mình khinh khoái hơn giữa thế cuộc u trầm.  Những buổi họp mặt văn nghệ là cả một hạnh phúc, hạnh phúc được náo nức chuẩn bị, hạnh phúc được tham dự, hạnh phúc hơn nữa là sau khi đêm vui đã tàn, chúng tôi vẫn còn ở lại “vui nán” để bàn tiếp những phác họa cho cuộc vui sắp tới.  Cuộc đời tràn đầy niềm vui.

(còn tiếp)


No comments: