CON CHIM MÙA GIÁNG SINH
Mệt và mọi cảnh, con chim nhỏ bay lượn trên ngôi làng nhỏ thuộc Palestine. Dưới ánh trăng trầm lặng, bóng chim đổ xuống quán ăn.
Vào những đêm lạnh nhất trong năm như đêm nay, con chim nhỏ luôn tự nhủ: “Nếu ta biết được đường nào bay về phương Nam như những con chim khác, thì ta đã có một mùa đông ấm áp nơi Thiên Đàng.”
Ủ đôi cánh trên bộ ngực nâu, chim nhảy vào chuồng bò và cất tiếng chim chip chào con bò ở chung. Chim liếc nhìn sàn đất vì nơi đây đôi khi nó thấy trên đống rơm còn sót vài hạt lúa.
“Bạn hãy im lặng, đứa bé đang ngủ đó”, bò nâu nói khẽ. Giật mình, chim bay lên đầu trên vai xương xấu của bò và hỏi: “Tại sao lại có đứa bé ngủ ở máng cỏ này; chuyện gì xảy ra vậy?” Chim cất lời hỏi thăm, đượm vẻ bối rối.
“Tôi nghĩ đây là một sự kiện đặc biệt,” con bò thì thầm trả lời.
Mẹ của đứa bé nhích chậm từng bưới tới gần đống lửa mà chồng nàng đã nhóm lên. Chiếc mũ xanh chum đầu tuột khỏi mái tóc đen lánh của nàng. Chống khuỷu tay nhìn đứa bé, nàng nói với chồng: “Con chúng ta ra đời vào một đêm tuyệt vời.”
“Thực ra đứa bé đã ra đời vào một đêm khủng khiếp!”, con chim thầm nghĩ như vậy mà quên để ý đang có hàng triệu vì sao lấp lánh chuyển vận trên bầu trời. “Trời lạnh giá mà tôi không thể tự sưởi ấm được.”
Con bò cất tiếng: “A, lại thêm khách tới.”
Hai chú nhỏ cùng cha đi vào chuồng bò, lưng tựa vào tường, tay chống gậy. Hai chú thở hổn hển vì vừa chạy một quãng dài trong không khí giá băng.
Ông lão chăn cừu lặng lẽ cởi áo khoác trao cho người chồng của bà mẹ trẻ. Ông chồng nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người vợ.
Nhìn ngọn lửa nhỏ đang cháy, con chim nhảy tới máng cỏ, cất tiếng chim chíp với vẻ lo âu: “Lạnh thế này em bé lạnh chết mất!”
Nghe tiếng chim kêu chim chip, đứa bé cựa mình trong đám rơm. Chim từ từ tiến dần tới đám lửa, ghé mắt nhìn đống tro gần tàn. Vì thiếu chất đốt nên những đốm lửa nhỏ chỉ có thể yếu ớt lóe lên trong đám tro.
Chim tiến tới gần ngọn lửa hơn, cho tới khi nó cảm thấy chân bị nóng. Nó bắt đầu đập cánh, thoạt chậm rồi nhanh dần cho tới khi những đốm lửa bừng cháy. Đôi cánh mệt mỏi đập mạnh, rồi mạnh hơn cho tới khi ngọn lửa bùng lên cao, hắt những bóng dài lên tường.
Không nói một lời, mấy người chăn cừu lẳng lặng bẻ gậy của họ ném vào ngọn lửa.
Chẳng bao lâu gỗ bén lửa, và cả ngập trong ánh lửa vàng lấp lánh. Không một tiếng động, trừ hơi thở của đứa bé và tiếng vỗ cánh mạnh mẽ của con chim. Chim nghiêng đầu tránh hơi nóng, đôi cánh tiếp tục quạt bùng ngọn lửa cho tỏa hơi ấm.
Sau cùng chim hài long và mệt đừ. Nó loạng quạng đậu lên máng cỏ.
Chim ngạn nhiên nhìn xuống ngực nó: “Ồ sao lông của mình bị xém lửa nhỉ?” Nó thốt lên như vậy. Bộ lông nâu của nó trở thành đỏ xám như màu quả lựu.
“Robin, hãy tới đây với tôi, hỡi con chim nhỏ!” Bà mẹ trẻ cất tiếng dịu dàng, đưa bàn tay đón chào chim.
Bay tới bàn tay mở rộng, chim thầm nghĩ: “Bà ta biết tên mình. Làm sao mà bà ta biết được nhỉ?”
“Robin dễ thương ơi” – người mẹ trẻ vừa thì thầm vừa vuốt nhẹ bộ long sáng mượt mà của chim – “khi nào con cất cánh bay đi, con hãy luôn luôn để ánh mặt trời buổi sang chiếu lên cánh trái của con nhé!”
“Con sẽ nhớ”- chim chíp chim trả lời.
“Robin ơi, ta sẽ nhớ con và giữ hình ảnh con nơi trái tim ta.”
Con chim nhỏ cất cánh bay vào lúc bình minh, bay về hướng Nam trên những ngọn đồi nâu của xứ Palestine, với ánh mặt trời mùa đông đang lên bên phía cánh trái của nó.
Thời gian trôi qua, bầy con và cháu của Robin với bộ lông ngực đỏ tản mát đi khắp thế giới. Trưới khi bay đi, Robin luôn chia sẻ với đám con cháu câu chuyện về đám long đỏ rực trước ngực, và cả sự bí mật khi bay bên mặt trời.
Giờ đây, đám con cháu chim Robin vẫn cất cánh bay về phương Nam vào mùa đông. Nhưng tất cả đều bay trở về nhà để chào đón những ngày đầu xuân lạnh lẽo, cánh đập mạnh, tỏa sang bộ long đỏ mịn màng như ánh lửa trong màn tuyết.
The Chrismast Bird
Lời kể: Sallie Ketcham
Lời dịch: Doãn Quốc Sỹ
Hình minh họa: Stacey Schuett