Apr 30, 2010

London Marathon - ANH QUÂN


Hàng năm có năm nơi tổ chức ngày chạy dã việt (marathon) vô cùng vĩ đại trên hành tinh của chúng ta. Đó là Boston, New York, Chicago, Berlin và London. Người viết chưa được đi xem bốn nơi tổ chức ngày thể thao này nhưng luôn được xem tại London, vì là nơi mình đang cư ngụ.

London Marathon thường bắt đầu vào hạ tuần tháng tư của mỗi năm. Lúc đó London đã vào xuân, thành phố có khí hậu vô cùng mát mẻ, cây cối xanh tươi và với hoa Anh đào nở rộ khắp nơi, nên vậy vô cùng thích hợp cho những người chạy bộ, họ sẽ bớt bị rơi vào tình trạng quá nhiệt trong cơ thể khi chạy một đường dài là 26 miles , khoảng 42km.

London Marathon lần đầu tiên tổ chức vào năm 1981, do hai nhân vật nổi tiếng trong môn điền kinh sang lập là ông Chris Brasher và ông John Disley. Ong Chris còn là cây viết nổi tiếng của tờ Observer, chuyên đảm trách về mục điền kinh. Vào tháng 11 năm 1979, sau khi tham dự Marathon tại New York , Ong Chris có viết như sau: “Để cho quí vị tin tưởng sau khi nghe câu chuyện này thì quí vị phải tin một điều là khi con người cùng nhau chạy, tất cả sẽ trở thành một đại gia đình hạnh phúc , cùng nhau làm việc, cùng nhau cười tương trợ lẫn nhau, cùng nhau đi làm một việc mà ban đầu nghĩ là chuyện này không thể làm nổi. Chủ nhật vừa qua, tại một thành phố được xem ồn ào, lắm vấn đề nhất trên thế giới , đã có 11 532 người , trong đó nam nữ lẫn lộn, từ 40 quốc gia khắp nơi trên thế giới về tụ tập và cùng nhau chạy. Họ đã được tới hơn triệu cổ động viên trên đường phố , trong đó là người da đen, da trắng và da vàng vang lên những tiếng ủng hộ, cùng nụ cười khích lệ, đó là một hình ảnh độc nhất vô nhị trên cõi hành tinh này....” Sau đó ông Chris mới tự đặt câu hỏi vậy thành phố London có thể đứng ra đăng cai cho môn thể thao này được không?

Vào năm 1980,hai ông Chris và John đi sang New York để học cách tổ chức và tìm tài trợ cho giải Marathon, làm sao cho được thành công như tại Boston và New York. Đầu tiên ông Chris đã tìm được tài trợ từ công ty chuyên bán dao cạo râu là Gillette, họ đã đồng ý cấp một quỹ tiền là 50 ngàn Anh kim (vào thời đó giá nhà trung bình tại London là 40 ngàn Anh kim). Thế là London Marathon được sanh ra vào ngày 29 tháng 3 năm 1981. Lúc đó 20 ngàn người nộp đơn xin chạy nhưng chỉ có 6474 người được phép chạy và 6255 người chạy tới đích mà thôi. Cho đến năm 2010 thì 36 549 người được tham dự London Marathon.

Tính ra đến giờ London Marathon đã được 29 tuổi. Đã thay đổi ba công ty tài trợ là từ dao cạo râu đến hang Bơ Flora và giờ là hang xe lửa, máy bay và truyền thong Virgin trách nhiệm mọi tốn kém cho môn Marathon này.


Khi đi xem London Marathon, người viết cảm thấy đây là một không gian vô cùng đặc biệt, như một đại gia đình hạnh phúc. Người người đứng đầy dọc hai bên đường luôn cổ võ người chạy. Còn người chạy trên môi nở một nụ cười. Năm nay người viết đi xem London Marathon cầm theo hai cái máy chụp hình, với hai ống kính dành cho phó nhòm, nên vậy các người chạy cứ tưởng người viết là một nhà báo, nên khi họ chạy qua, họ cứ vẫy tay chào và họ còn hỏi mai này lên báo chứ và có lên Web Site không? người viết cứ gật đầu ừ đại cho như là thật. Cũng nhờ cầm máy hình theo nên người viết thu được khá nhiều hình ảnh như các cụ ông khoảng 70 tuổi từ Nhật Bản qua chạy, các người ăn mặc y phục khôi hài để tăng không khí vui nhộn, những người chạy từ thiện hay kêu gọi cứu sống các thú vật sắp bị tuyệt chủng trên thế giới này.


Một hình ảnh cảm động nhất là một thương phế binh, anh từ trận chiến Trung Đông mới trở về và anh như là người trong bài hát “Kỷ vật cho em” , nhưng anh không bỏ cuộc là anh cố chạy và đi cho cuộc hành trình 26 miles này. Khi anh ta chạy được 20 miles, nơi người viết đang chụp hình, nhìn khuôn mặt anh thì thấy anh vô cùng đau đớn, anh vẫn cố lết , người chạy bên cạnh anh luôn nói cố lên, nếu đau quá anh hãy bám vào vai tôi và tôi sẽ dìu anh đến đích, tiếp theo một người thiếu nữ khác chạy lại và cô ta cũng nói là còn tôi nữa, tôi sẽ giúp anh. Người viết mới suy nghĩ viễn vông, nếu mình có chạy, kế bên mình là một anh thương phế binh bộ đội cộng sản Việt Nam, anh ta có bị như vậy thì chắc mình cũng sẽ giúp thôi. Mới thấy là thể thao đã đem đến tình thương nhân loại, xóa bỏ hận thù. Như nhà cựu vô địch bóng bàn Việt Nam Lê Văn In có kể khi anh của ông là Lê Văn Tiết đi dự giải bóng bàn Pháp quốc và ông ta đã đoạt chức vô địch, thì lúc đó các sinh viên miền Bắc (thời đó làn ranh Quốc Cộng rất rõ ràng) vẫn chạy đến ôm ông Tiết và kêu Việt Nam vô địch.

Một đoạn đường dài 26 miles, ban tổ chức lập ra khoảng 27 tụ điểm trên đường, nơi đó họ làm mốc là một đoạn đường bao nhiêu Miles, như chỗ người viết đứng là mốc 20 miles, tại đó là họ phát nước, có loa hát nhạc ủng hộ, trạm cứu thương và xoa bóp cho những ai bị vọp bẻ.


Phải nói đây một tổ chức vô cùng qui mô, không đơn giản như mình nghĩ vì cả đội cứu hỏa quốc gia đi làm từ thiện trong ngày, họ lo chuyên chở giải khát. Một đội hốt rác chuyện nghiệp vì khi chạy với số lượng lớn như vậy thì ai cũng có thể tưởng tượng là bao nhiêu chai nước suối được tiêu thụ, thì người chạy sẽ vứt vỏ chai đầy đường. Người viết có người bạn Việt Nam, anh ta làm nghề hốt rác và năm nào anh ta cũng đi lượm vỏ chai nước suối bỏ vào xe rác.

Trong quá khứ đã có nhiều người Viêt Nam tại Anh quốc chạy Marathon, năm thấy tên một người là Nguyễn Tuân và anh ta đã hoàn tất cho cuộc chạy nàu trong 4 tiếng đồng hồ, như vậy là một thành quả khích lệ. Khi xem Marathon thì khoảng 20 người đầu là dân chạy chuyên nghiệp, họ chạy được trong vòng quá 2 tiếng, những con số sau đó là chạy từ thiện là chính, bởi vậy London Marathon được xem là nơi thành công nhất trong việc gây quỹ như vào năm 2006 đã gây được 1 triệu 8 anh kim. Vì vậy người ta còn gọi London Marathon là Từ Thiện trên đường phố.

Khi xem những người chạy thì người viết lại có ý tưởng là chạy về nhất Marathon thì khó nhưng chạy về chót thì dễ vì không ai ấn định thời gian chạy, vậy tại sao nhóm bạn chúng ta không đăng ký chạy từ thiện cho năm 2011 nhỉ ? vì tham dự một đại hội thể thao như vậy thì việc xin VISA cho các bạn từ Việt Nam qua đây chơi cũng dễ dàng. Thế thì một năm nào đi New York, London hay Boston...??? thì chúng ta cùng họp mặt cùng đăng ký gây quỹ từ thiện nào đó???? Việc làm được vì London Marathon chạy từ 9 giờ sang mà tới 4 giờ chiều còn số người mới đến mốc 20 miles , khi tới đây những người này họ chỉ còn thả bộ nói chuyện với nhau thôi. Không biết ý nghĩ này có thành sự thật không? chờ câu trả lời.......

ANH QUÂN


No comments: