Dec 31, 2009

TIỄN NĂM 2009, CUỐI THẬP KỶ ĐẦU TIÊN CỦA THIÊN NIÊN KỶ 21 NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI CÙNG AI NGÂM LẠI KHÚC HỒ TRƯỜNG?



“…Hồ Trường, Hồ Trường
Ta biết rót về đâu
Rót về Đông Phương, nước biển Đông chảy Xiết sinh cuồng lọan
Rót về Tây Phương, mưa Tây phương từng trận chứa chan
Rót về Bắc Phương, ngọn Bắc Phong vi vút đá chảy cát vương
Rót về Nam Phương, trời Nam mù mịt
Có người quá chén, như điên, như cuồng…”
(Hồ Trường – Nguyễn Bá Trác)

Tường truyền rằng bài thơ Hồ Trường ra đời trong chuyến Đông du của cụ Nguyễn Bá Trác trong khỏang thời gian 1909-1914. Trên đường viễn du, nhìn ra thế giới chuyển mình, nhìn về nước Việt Nam vẫn chưa có tương lai thời bấy giờ, ông đã phẫn chí mà ta thán như vậy. Đến nay đã là 100 năm…


Trong những tháng cuối năm 2009 trên đất Mỹ, tôi có dịp gặp lại nhiều bạn học cũ ở quê nhà. Chén thù, chén tạc, câu chuyện với những người trí thức trong nước bỗng làm tôi phải suy nghĩ, và chạnh lòng nhớ lại khúc Hồ Trường…


Một người bạn tôi từng là một trong những học sinh giỏi nhất của một cấp lớp, trong một trường trung học nổi tiếng của Sài Gòn. Hắn đang làm việc cho một công ty nước ngoài lớn tại Sài Gòn đã hơn 10 năm, sự nghiệp thật vững vàng: lương cao, chức trọng. Sau bao năm mới gặp lại, tôi hỏi thăm tình hình kinh tế của Việt Nam ra sao, mà công việc kinh doanh của công ty hắn vẫn tốt đẹp. Bạn tôi trả lời như thế này: “… Kinh tế của đất nước đi lên hay xuống tao thực sự không quan tâm lắm. Bây giờ tao quan niệm đơn giản lắm. Chuyển biến xấu của tình hình chung sẽ là cơ hội tốt của những người nhanh nhạy trong kinh doanh. Tao bây giờ chỉ quan tâm đến cơ hội kinh doanh cho công ty và cho bản thân thôi…”.
Tôi ngạc nhiên, vì bạn tôi lúc còn đi học tuy rất thực dụng, nhưng cũng không phải là một người thiếu lý tưởng.

Người bạn thứ hai là người thông minh đứng đầu của lớp đại học, hiện là một doanh nhân rất thành công ở Sài Gòn. Khi hỏi về tình hình kinh tế chính trị trong nước, bạn tôi lắc đầu. Sau khi kể một loạt những điều đáng lo về vận mệnh chung của đất nước, hắn kết luận: “… Nhưng đó không phải là chuyện của tao. Tao có lo, hay có ý kiến, thì cũng chẳng làm được gì. Bây giờ tao chỉ lo cho tương lai của con cái. Đời tao bây giờ cũng ổn, chẳng thiếu thốn gì trong xã hội Việt Nam. Con tao sẽ cho đi du học Mỹ, nếu học giỏi và có việc làm tốt, nó sẽ được ở lại Mỹ. Tao không muốn và cũng không thể lo tới chuyện tương lai của đất nước…”.
Người bạn này là một người tâm tính tốt, hay giúp đỡ người khác. Tôi thắc mắc là tại sao một người tốt và giỏi như hắn lại có thái độ bàng quang với đất nước đến như vậy?

Người bạn thứ ba đã từng là một nhà báo có tên tuổi, hiện nay đã thành lập một công ty kinh doanh tư nhân. Có một lần cách đây chừng 10 năm, hôì còn ở Việt Nam, tôi lôi hắn ra một quán cà phê, nói sự lo âu của tôi về một số vấn đề của đất nước. Tôi hỏi một những nhà báo như hắn có thấy giống tôi không, mà sao không thấy một tờ báo nào thông tin về những vấn đề này. Bạn tôi nhìn tôi một lúc, rồi hỏi: “ Đã hai mươi lăm năm rồi mà mày vẫn còn quan tâm đến những chuyện này sao?...”. Bạn tôi nói rằng nhà báo phải chịu sự kiểm sóat chặt chẽ của nhà nước. Những vấn đề tôi thấy, hắn và đồng nghiệp cũng thấy. Nhưng phải lựa đúng lúc, và tìm một kiểu diễn đạt thích hợp mới được đăng báo, chứ không thể nói thẳng như kiểu tôi được. Năm nay gặp lại, hắn không còn làm báo nữa. Hắn kể hằng tuần vẫn đi ăn nhậu với một số đồng nghiệp cũ. Đề tài hay được kháo nhau trong bàn nhậu là tuần rồi có người nào đó “ xé rào”, được đăng bài về một số vấn đề “nhạy cảm” của đất nước mà không bị phát hiện, kiểm duyệt. Người “may mắn” đó thường sẽ được trả tiền cho chầu nhậu.
Bạn về rồi, tôi mới nhớ ra quên hỏi hắn là quyết định bỏ nghề viết báo có liên quan gì đến những chuyện tầm phào đó không?

Thằng bạn thứ tư là phó tổng giám đốc của một tổng công ty nhà nước. Thường chỉ gặp hắn trong bàn nhậu, vì công việc của hắn thường phải tiếp khách, ăn nhậu nhiều. Chừng năm năm trước, gặp hắn chỉ nói chuyện làm ăn, chuyện tiếu lâm trên bàn nhậu. Năm nay gặp lại, tự nhiên hắn đâm ra quan tâm đến chuyện thời sự hơn. Hắn than phiền cấp trên, cấp trên nữa của tổng công ty dốt nát, không có tầm nhìn. Hắn nhìn công việc kinh doanh của tổng công ty không thấy có tương lai xa. Hắn nói muốn thay đổi cũng không được, vì những thay đổi cần thiết đã đụng đến “vùng cấm không nên bàn”, đặc biệt là cách suy nghĩ của các xếp. Sau cùng hắn kết luận: “Chịu thôi. Tới đâu hay tới đó. Miễn tồn tại là được rồi. Bây giờ lo làm kinh tế, kiếm tiền. Mấy năm nữa gia đình bên vợ tao sẽ bảo lãnh tụi nhỏ sang Mỹ. Hy vọng đời nó sẽ làm được nhiều chuyện hơn mình”.

Những gặp gỡ này làm cho tôi- một người ở xa nhưng còn ưu tư đến tổ quốc Việt Nam- băn khoăn thật sự. Những người bạn tôi là tầng lớp trí thức, giàu có và thành đạt trong xã hội. Những người như họ thực sự là chất xám, là nhân tài của đất nước. Họ xứng đáng đóng một vai trò quan trọng trong việc xây dựng một nước Việt tốt đẹp hơn trong tương lai. Ấy vậy mà bây giờ thái độ của họ là của kẻ đứng ngoài cuộc. Họ không còn, hay không được phép quan tâm đến vận mệnh, tương lai của đất nước. Đối với họ, việc nước, việc nhà là hai khái niệm tách biệt, và họ chỉ chú trọng đến tương lai của gia đình mình. Rất nhiều người trong số họ đang xây dựng tương lai cho con cái ở ngoài nước Việt Nam. Họ không có gì đáng trách, bởi hòan cảnh đất nước buộc họ phải làm vậy để được yên thân.


Như vậy ở trong nước Việt ngày nay, khái niệm “yêu nước” được định nghĩa lại như thế nào? Biểu hiện hành động “yêu nước” là như thế nào? Đó là việc làm giàu bằng mọi cách, cho dù chuyện làm giàu của một cá nhân, một doanh nghiệp không làm đất nước giàu thêm? Hay đó là các cuộc đua xe bão táp trên đường phố sau mỗi lần đội tuyển bóng đá Việt Nam thắng đội Thái Lan? Hay đó là việc ca ngợi những tiến bộ của nước nhà khi so sánh với chính mình vào 10, hay 20 năm trước? Tôi nhớ lại bài học công dân đầu tiên của mình từ thưở tiểu học: phải yêu nước, thương nhà. Khi một quốc gia mà người dân “không thể yêu nước” mà “chỉ thương nhà” như Việt Nam ngày nay, tương lai quốc gia đó sẽ đi về đâu?


Đó là một sự thực đau lòng…

Khi mà chất xám của đất nước là kẻ ngoài cuộc, không thể đóng góp tầm nhìn xa của mình vào trong việc phát triển của quốc gia, thì người thiệt thòi nhất chính là thế hệ con em của nước Việt. Chắc là những người bạn thành đạt của tôi khó có thể tiên đóan được một điều tốt đẹp gì cho quê hương mình trong 10 năm tới. Thế hệ trẻ hy vọng được gì ở tương lai? Tôi nhớ một hình ảnh ví von hết sức dễ hiểu khi nói về nền kinh tế Việt Nam hôm nay: “Kinh tế của một quốc gia giống như một cái bánh. Ở các nước tiến bộ như Mỹ, Nhật, khi những doanh nghiệp làm giàu, họ đóng góp làm đất nước mình giàu thêm, tức là làm cho cái bánh kinh tế chung của nước họ lớn ra, từ đó con cháu họ có nhiều cơ hội có phần bánh để ăn trong tương lai. Còn ở Việt Nam, sự làm giàu của khá nhiều doanh nghiệp không làm cho cái bánh kinh tế chung của Việt Nam lớn ra thêm, thậm chí còn làm nó nhỏ lại; do đó tương lai con cháu mình phải tranh dành nhau gay gắt mới có bánh để mà ăn…”.

Một trăm năm trước, cụ Nguyễn Bá Trác nhìn về tương lai mù mịt của nước Nam mà bất đắc chí ngâm khúc Hồ Trường.


Một trăm năm sau, một người Việt hải ngoại cũng chạnh lòng nhìn lại quê nhà, gắng tìm người tri kỷ trong nước để mà tâm sự việc nước non…


“ Hồ trường, hồ trường, biết rót về đâu…”


Dân Việt

Dec 29, 2009

Lớn lên với âm nhạc: Phần 1 - ANH QUÂN

http://www.google.com/search?q=PHOTOS+OF+BEATLES&ie=utf-8&oe=utf-8&aq=t&rls=org.mozilla:en-US:official&client=firefox-a


Chiều cuối năm đi dạo phố, thấy người người đi lại tấp nập đi vào các cửa tiệm để tìm những món hang hạ giá. Tất cả các cửa tiệm đều dán chữ SALE để thu hút khách hang, riêng tôi suy nghĩ là không biết là các tiệm có hạ giá thật sự không? Mà có một điều tôi biết chắc là những món gì tôi thích thì cả năm chẳng bao giờ hạ giá, cuối cùng thì vào Ebay trên Internet tìm hang mình thích đã dung qua thì mới rẻ được mà thôi. Tuy nhiên đi xem hang trong các cửa tiệm cũng là cái thú, thường thì tôi hay ghé vào tiệm sách và tiệm bán nhạc là nhiều nhất. Tại tiệm sách thì có thể ngồi hang giờ xem cọp tạp chí và sách, còn tiệm nhạc thì cứ đứng tỉ mỉ xem hình ảnh, lời tóm tắt các câu chuyện phim trên đĩa DVD, sau đó xem các đĩa nhạc CD. Trong tiệm nhạc thì họ luôn mở nhạc nên cũng thành cái thú nghe nhạc cọp luôn. Phải nói nhạc và đĩa phim giá càng ngày càng rẻ, ngay cả những đĩa nhạc hay vẫn không lên giá, họ giữ y như 30 năm về trước. Tôi nhớ hồi năm 1980, đĩa nhựa LP của ban BEATLES là những bài hát hay từ năm 1963 – 1966 thì họ bán là £10 khoảng 20$, giờ họ chuyển qua CD thì cũng khoảng như vậy. Những đĩa ABBA hơn 30 năm về trước họ bán ra $10 cho một cuộn băng cassette, giờ thì có phần rẻ hơn là chỉ có $6.

Viết tới đây tôi nhớ một câu chuyện về nhạc Việt Nam tại hải ngoại từ năm 1975 – 1980. Thời đó thì nhạc Việt Nam rất là hiếm, chưa có một trung tâm nào phát hành nhạc Việt Nam cả. Lúc đó tâm trạng người Việt Nam thuộc loại “Người Di Tản Buồn”, làm cái gì cũng nhớ về quê hương cả, nên vậy âm nhạc Việt Nam là một món ăn tinh thần không thể nào thiếu cũng như báo chí Việt Nam trong đời sống người Việt Nam. Tại Hoa Kỳ đã có một số ca sĩ Việt Nam nhưng họ chưa hoạt động, thành ra không có một cuộn băng nhạc cassette nào cả, nên chỉ tìm được những cuộn băng sản xuất tại Sài Gòn trước năm 1975, do các sinh viên du học mang qua, một số khác lại được do các anh tàu Hong Kong chọn lọc pha chế theo kiểu “Bình mới rượu cũ” đem bán cho người VN trong trại tị nạn. Thế là người này cho người kia mượn, thu đi thu lại, riết nghe thành tiếng rè luôn. Thôi dầu sao có còn hơn không. Cho đến khoảng đầu thập niên 80, tại Cali có tổ chức một hội chợ, nghe đâu bà Khánh Ly thu ra 5000 ngàn cuốn băng của bà đem ra bán, giá thì $5 một cuộn, sau đó là bán một lèo là hết sạch. Thời đó kiếm lời trên chục ngàn đô la là nhiều lắm. Vậy mà sau 30 năm giá một đĩa CD Việt Nam hay lắm cũng trong vòng $10 còn không là 3 đĩa là $10, mà không dể bán như ngày xưa. Nguyên nhân kể ra thì nhiều lắm nhưng tóm tắt lại thì hai vấn đề là “Tụi nhỏ lớn lên không nghe nhạc VN” và “Nhạc lậu nhiều quá”.

http://www.google.com/search?q=PHOTOS+OF+ABBA&ie=utf-8&oe=utf-8&aq=t&rls=org.mozilla:en-US:official&client=firefox-a

Như vậy sau 30 năm, các đĩa nhạc và phim bán ra rất rẻ. Không biết các nhà sản xuất nhạc và phim tây phương có ý quyết định ăn thua với tụi làm bán nhạc lậu là không tăng giá lên thật cao để người tiệu thụ không muốn nhạc và phim lậu nữa chăng. Chẳng hạn như hôm nay tôi đi lang thang vào tiệm nhạc thấy một hộp đĩa CD ABBA là gồm 8 đĩa, tính từ ngày ABBA ra đĩa bán trên thị trường từ đầu thập niên 70 cho đến năm 1982 là đĩa cuối cùng là đĩa Visitor. Giá bán chỉ có $25, mà ngày xưa là $10 cho một đĩa. Thấy bộ đĩa như vậy thì quá rẻ, nên tôi mua về làm bộ sưu tập ABBA, vì tôi cũng là một FAN của ABBA.

Vào những năm thiếu niên của tôi tại Anh quốc là thời đại của nhạc Punk và New Wave. Lúc đó tôi chưa theo kịp nổi âm thanh Synthesizer, loại đờn Key Broad. Tôi chưa nhập được các bài hát của các nhóm như Sex Pistol, Police, Ramones, Talking Heads... chỉ có mỗi ban nhạc Blondie tôi còn theo kịp, có lẽ vì cô ca sĩ tóc vàng Deborah Harry người hát chính của ban nhạc mà tôi thích nhìn cô ta, kể ra cô ta không đẹp cho lắm nhưng cô ta có cái môi cong chẩu lên rất khiêu gợi, nhìn hoài không chán. Mà phải nói nhạc cô ta hát hay chứ không dở đâu.

Vì thế tôi cứ quanh quẩn với nhạc ABBA, phần nữa là lời nhạc ABBA cũng dể nghe, nên những người mà chọn học tiếng Anh qua nghe nhạc thì dể học hơn. Dần dà tôi trở thành Fan của ABBA lúc nào cũng chẳng biết là đi tìm hiểu gốc tích của ban nhạc, đời sống tình cảm của 4 ca sĩ và nhất là khi TV chiếu phim tài liệu về ABBA thì tôi không bỏ xót chương trình nào cả.

Tôi chú ý một điều là nhạc Việt Nam mình dịch từ nhạc ngoại quốc ra tiếng Việt rất là nhiều nhưng rất ít dịch nhạc ABBA. Trước 1975 thì nhạc Abba chưa được nghe rộng rãi tại Viêt Nam vì đến tháng 5 năm 1974 ban Abba mới thắng được giải thi nhạc Châu Ấu (European songs contest). Đây là chương trình thi nhạc của châu âu có từ năm 1954, giờ là một Big Show, nghe đâu có những nhà tài phiệt Hoa Kỳ muốn mua bản quyền của chương trình này mà chưa được. Trước khi thống nhất châu âu thì chỉ có các quốc tây âu thi đấu mà thôi, các anh chị đông âu là bị cấm tiệt rồi, xem còn không được xem huống chi mà thi hát, ngoại trừ chỉ có anh Nam Tư cũ (Yugoslavia) dưới quyền TITO thì tự do hơn là được đi thi tham dự hang năm. Bởi vậy các anh chị Tây âu tha hồ làm mưa làm gió là rủ nhau chiếm hạng nhất. Kể ra các bài được hạng nhất cũng khá hay và một số đã dịch ra tiếng Việt như bài “Poupee de cire, poupee de song” của France Gall chiếm giải nhất năm 1965 và cô ta đại diện cho Luxembourg, năm 1966 là bài “Merci Cherie” của Udo Jurgen đại diện cho Austria, rồi bài “Tu Te Reconnaitras” của Anne-Marie David của Luxembourg vào năm 1973, có một bài rất nghe rất nhiều trong tuổi trẻ Việt Nam vào thập niên 1970 là “L’Amour Est Bleu” do Vicky Leandros hát và đại diện cho Luxembourg vào năm 1967, nhưng rất tiếc không qua nổi bài “Puppet on the string” của Sandie Shaw, Anh quốc. Nên đành về hạng tư nhưng thành một ca khúc bất hũ của mọi thời đại. Tuy nhiên cô Vicky không bỏ cuộc tái dự thi đại diện cho Luxembourg với bài “Apres Toi” vào năm 1972 và lần này cô đã về nhất. Sau đó Luxembourg không có bài nào xuất sắc cho đến mãi năm 1983 thắng với bài “Si la vie est cadeau” do Corinne Hermes hát và cho đến năm 1988 thì có cô Celine Dion mang dòng máu Pháp và Canada, thì không biết nguyên nhân gì cô ta không đại diện cho Pháp mà đại diện cho Luxembourg hát bài “Ne Partez Pas Sans Moi” và cô đã về nhất. Cuộc thi đua lần đó có lẽ đau đớn nhất là anh Scott Fitzerald đại diện Anh quốc là cô Celine về nhất với 137 điểm, còn anh Scott thì 136 điểm. Kể ra cô Celine thắng thì đúng hơn là anh Scott thắng vì sau đó cô đã ra nhiều bài hát hay, chắc ai cũng biết bài hát “My heart will go on” hơn là bài “Ne Partez Pas Sans Moi” của cô.

http://www.vietnamlit.org/wiki/images/6/6b/Trinh_Cong_Son_and_Pham_Duy.jpg

Xin quay lại với đề tài vì viết riết thành chuyện thi nhạc châu âu mất, thật ra đề tài nhạc châu là một câu chuyện khá thú vị, nên để làm một đề tài riệng biệt. Mục đích người viết nói đến là các bài hát thi trong giải châu âu có ảnh hưởng sinh hoạt nhạc Việt Nam vào thập niên 60 cho đến 1975. Nhất là sau này có chương nhạc Việt Nam Hóa, có lẽ tiên phong là ban nhạc Phượng Hoàng, sự đóng góp của ông Lê Hưụ Hà và Nguyễn Trung Cang đã đem một làn song mới cho nhạc Việt Nam. Vào thời đó phải công nhận nhạc sĩ Phạm Duy dịch nhạc ngoại quốc qua lời Việt rất là xuất sắc, nghe bài “Sad Movies”, “Both sides now”, “Bachelor boy”, “Listen to music”... phải nói rất là sát nghĩa với lời Việt. Còn những bài của ông Nam Lộc và Trường Kỳ đúng là Việt Nam hóa, nói khó nghe là nhạc “Hồn Trương Ba, da hang thịt” như là bài “Tell Laura I love her = Trưng Vương khung cửa mùa Thu” hay là bài “Mây” của Nam Lộc. Rồi bài “Seal with the kiss, rhythm of the rain, Rồi mai đây...” của Trường Kỳ. Có một điều vào năm 1977 hay 1978, ông Nam Lộc thành công với bài “Vĩnh biệt Sài Gòn” lúc đó ai nấy mà nghe bài này và bài “Sài Gòn niềm nhớ không tên” thì vô cùng não ruột, nhưng sau này thì không còn để tâm đến các bài hát này nữa. Tôi còn nhớ năm 1998, ca sĩ Khánh Ly qua London, hát bài “Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên”, thì giọng hát của bà thì hay quá rồi nhưng bài hát không còn hợp thời đại, tôi nhìn chung quanh chẳng ai muốn nghe, người thì đi Toilet, người thì đưa con ra ngoài mua thức ăn, thức uống, người thì xì xầm. Trong đó tôi có nghe những câu nói là “Mới về Sài Gòn hả? Chơi vui không? Đã quá đi, đi bia ôm gặp con gái sướng thiệt, đã nhất đi đấm bóp...” làm tôi tự lự suy nghĩ nếu ông Nguyễn Đình Toàn biết ngày nay Sài Gòn như vậy thì chắc đã không sang tác bài hát này rồi và ca sĩ Khánh Ly nghe được mẫu đối thoại chắc đổi tong hát quá đi.

http://www.google.com/search?q=PHOTOS+OF+NGO+THUY+MIEN&ie=utf-8&oe=utf-8&aq=t&rls=org.mozilla:en-US:official&client=firefox-a

Sự thành công phải nhờ theo thời gian nữa, như lúc nhạc Việt Nam chuyển biến vào đầu thập niên 1970, thì ông Phạm Duy đã thành lập được ban nhạc Dreamer do các con ông hát. Chắc trong chúng ta vào thời đó cũng còn nhớ chương trình show nhi đồng trên TV là “Chương Trình bong lúa non” có hai người con gái của ông Phạm Duy là Thái Hiền và Thái Thảo tuổi khoảng 13 – 16 chuyên lên biểu diễn, nhờ vậy chúng ta nghe được những bài “Tuổi 13, ông trăng, tuổi sợ ma...” tuy là nhạc Việt Nam 100% nhưng không biết có ảnh hưởng âm nhạc tây phương không? nhất là nhóm Carpenter. Mà đâu phải nhà ông Phạm Duy mà có cả con của nhà cải lương Việt Hùng cũng hát tân nhạc luôn, chắc ai nấy cũng khó mà quên ban nhac “Crazy Dogs”. Cùng thời gian đó nhạc Ngô Thuỵ Miên rất là ưa chuộng. Với nhạc sĩ Ngô Thụy Miên thì tôi có vào lần có duyên gặp ông ta, vì hai vợ chồng của ông định cư tại một cái làng tên Olympia, cách thành phố Seatle 2 tiếng xe hơi, mà hầu như than nhân của tôi sống tại đây hết. Cuối tuần, ông hay qua nhà người anh họ tôi đánh mạt chược. Vì thế mỗi lần tôi đi ăn đám cưới thì gặp ông ta cả. Có lần tôi qua đó chụp hình cho con cháu gái thì thấy ông ta đi vào thì thằng thợ Video kế bên cứ chỉ ông Ngô Thụy Miên kìa. Sau đó tôi có lại chào ông và có nói ai cũng quen nhạc sĩ nhưng ngược lại nhạc sĩ không quen được bao nhiêu người đâu. Sau đó tôi bỏ đi, có lẽ ông hơi thắc mắc với câu nói của tôi, lát sau ông có lại gần và nói vậy là cậu là than nhân của gia đình và từ bên Anh, tôi có nghe nhắc. Nghe xong tôi cũng cười vì biết lý lịch nhau rồi. Có một điều những bài hát sau này của ông sang tác thì chán thật không còn như xưa.

Giao thiệp với ông Ngô Thuỵ Miên, tôi thấy thoải mái hơn ông Phạm Duy. Trước khi gặp ông Phạm Duy, tôi ngồi đọc hết 3 quyển Hồi Ký của ông, còn quyển thứ 4 thì chắc chẳng bao giờ ông ra vì ông chọn chủ đề là “Quốc Gia và Quốc Cộng”, nay ai cũng biết ông ta ở đâu rồi. Lúc gặp ông ta thì tôi thấy tôi mệt quá đi. Kể ra tôi không có gì lien quan với ông ta hết, nhưng không biết ở cái năm 1990 – 1991 ông đi vòng vòng nói về sách và đĩa CD “Bầy Chim Bỏ Xứ” của ông. Đến Anh quốc thì không biết nguyên nhân gì là không có ai đón tiếp như hai lần trước ông ghé London, thì ông lại lien lạc với ban việt ngữ BBC. Tất nhiên cái ban Việt Ngữ thì cũng chỉ làm công, làm gì có phương tiện cho ông trình bày sách vở. Kẹt một cái lúc đó tôi quen khá nhiều nhân viên trong đó. Họ đem ông đến tôi, nơi tôi làm là một cộng đồng, có phòng ốc, bàn ghế thì ông Phạm Duy có thể nói chuyện và tất nhiên là Free service. Theo tôi nhớ ông không hề hỏi qua tôi là chỗ tôi làm có tốn tiền không. Lúc đó nơi tôi làm đâu có giàn âm thanh biểu diễn văn nghệ. Tôi phải lái xe mất hai tiếng xuống nhà một ban nhạc VN mượn 2 cặp loa, âm li và máy CD, đem về ráp cho ông biểu diễn. Lúc đó cũng có một mình tôi xếp bàn ghế, nước nôi cho khách đến dự. Sau chương trình ông ta qua tạm trú một gia đình người Việt, đóng góp rất nhiều cho cộng đồng. Đi trình diễn như vậy thì ông Phạm Duy phải đem CD và sách đi bán, ông ta để lại cho gia đình VN đó khoảng 20 quyển sách bìa cứng và CD, tất nhiên ông Pham Duy cầm tiền trước. Sách chẳng bán được quyển nào và cuối cùng để trong văn phòng tôi. Cho đến ngày tôi dọn văn phòng cầm 20 quyển sách đó bỏ thùng rác và tôi có nói đây là “Đàn chim bỏ mạng chứ chẳng bỏ xứ gì hết”. Còn vợ chồng VN đó đã qua đời, ông Phạm Duy thì còn bên VN, dĩ nhiên chuyện này ông chẳng hơi đâu mà nhớ. Còn tôi biết chắc là đi bỏ văn hóa của ông đi nhưng có lẽ giờ ông đâu cần nữa. (còn tiếp)....

ANH QUÂN

Dec 28, 2009

RECIPE #1: Chicken Parcels with Herb Butter

Photo from ocado.com

Christmas is truly over and I've been wondering to myself: “what's next? “ Gotta have some New Year resolutions… Thanks to Darrell, Mike’s older brother, I now have my very own cookbook collection. I don’t have that many books but I do have enough recipes to keep my kitchen busy (if I really want to). Anyway, a cookbook wouldn’t be doing its job if it kept sitting on the bookshelf, right? So here it is, my New Year resolution, inspired by the movie “Julie & Julia”, I will use the recipes from these cookbooks and make something new at least once a week. Some people buy new clothes to make them happy, some take pretty photos as a hobby. But me, I like to cook. Cooking is a hobby that makes me happy. But I don’t have time or a big enough budget to cook something new everyday. Once a week sounds reasonable enough.:D So from now on, at least once a week, I will try to make something new. This means my yummy Lemon Honey Chicken Wings or the delicious Chicken Parmesan will not be qualified. Anything that I have made before will not be qualified. Only new recipes! These recipes will be picked from various cookbooks that I have and experimented by my very own two hands. I have to say… if you are already getting fat, you might as well do it the right way (by eating delicious food :P).

RECIPE #1: Chicken Parcels with Herb Butter

This recipe is from "The Every Day Chicken Cookbook". These are buttery chicken fillets, coated in herbs, and wrapped in crispy filo pastry. Yes, I don't cheat when it comes to butter. I used a whole stick of butter to make this dish. I think this is the main reason why Mike and Alyssa enjoyed it so much. :P These chicken parcels turned out great. It's a great combination between the tenderness from the chicken and the crispiness from the filo pastry. The original recipe recommends serving with a simple salad or steamed vegetables. But I did it my way by making a simple mixed veggies stir-fry with soy sauce and some red pepper flakes. It was yummy, spicy with an Asian flair (hint the soy sauce). Delish!

Recipe #1 is down and I would call it successful. Great thanks to Mike, Alyssa, and Darrell for being a part of this very first assignment. I can't wait 'til next week :D!

THAO CHI

P.S. sorry guys, no real photo from me. I'm not gonna try to fool anybody with my photography skills here:)

Dec 26, 2009

Dec 23, 2009

IT'S TIME ...


SANTA CLAUS STOPS GOING TO ... SCHOOL

STAYS HOME TO OPEN THE GIFTS FROM "big kids"

DOES SOME WINDOW SHOPPING
with SANTA'S MOM

AND ENJOYS A PIECE OF MY BIRTHDAY TIRAMISU!


Happy X'mas and merry my birthday TO ALL MY BELOVED!
tanh kieu tanh kieu tanh kieu
for all your chuc mung sinh nhut.
Muaaaaah ... to all :)



Dec 19, 2009

Giáng sinh yên bình - Thanh Tùng


Út ơi,

Chiều nay, dạo phố trong cái shopping mall gần trường, ngồi uống café, nghe gần đó người ta hát nhạc giáng sinh, chợt nhớ ngày xưa, hồi còn ở SG, thời chinh chiến, trời ơi sao mấy bài đó, bây giờ mình nghe phát nhàm, mà sao hồi đó nó làm mình mơ dữ thế! Mơ cảnh giáng sinh yên bình, mơ cây thông xanh, con nít chung quanh quây quần, mơ tuyết trắng, mơ đêm đông lạnh giá...nghe lại cảm động ghê Út. Mặc dù nhàm thì vẫn nhàm...

Ah, phải chi anh gửi qua mừng sinh nhật Út được cái này hé...quà sinh nhật này có một không hai: cái máng cỏ anh làm bằng đất sét tô màu, hình nửa cái tách có quai, để treo lên cây giáng sinh..

Anh Tùng




Christmas - Doan Dan Anh Vit


When you first hear the word “Christmas”, you immediately think of sugarplums, cinnamon, presents, Santa Claus, and the smell of fresh pines and somehow, Christmas, once you walk into your home.

Christmas is about spending time with your family, enjoying every single moment together. Also it depends if your naughty or nice ;)

I can picture everybody’s faces when it’s time to open presents. Smiles, laughs, cheers… singing Christmas carols, gathering around the fireplace. The freezing, cold air rushing in homes while people step in.

We only have 6 days until Christmas but for me, it feels like 60 days. What I think about this special holiday is renunions, parties, and families all together.

To conlcude this story, I wish everyone a happy, safe, but also wonderful holiday and hope to see you guys soon! :)

Vit Doan 12-19-09


photos: http://www.rubaduck.com/index.htm

Dec 18, 2009

REPLY FROM DOAN QUOC TI OUI TO SANTA


Dear Santa,


I may not have a piggy bank, but have a crocodile bank. You could say I am normal because i give my friend cookies and some candy. I even sing "So this is Christmas" to the whole school with my friend. When Christmas come i just can't wait to open my present. how about you? Remember, my house is in orange county and it is in Westminster. I watch " How the Grinch stole Christmas" and I will watch " The Christmas carol" but the most important thing is I will be waiting for you and Christmas to come. Merry Christmas!!

Your fan,
Sy Tam Doan


LETTER FROM SANTA CLAUS TO DOAN QUOC TI OUI


Dear Sy-Tam

Thank you for writing such a nice letter to me. Humm... Yu-Gi-Oh card hey? I’ve never heard of that one and never played it either. How about one day when I’m not busy, I’ll come down to your place and you show me how to play huh?

I’ll try my best to find the Obelisk The Tormentor card for you, but one question first: are you being good and nice?? I have checked all the newspapers and haven’t seen you there! Maybe you can do something nice to Daddy, Mommy, Út, bác Khánh, anh Nô etc... and send me the pictures hey?

Ah, thank you so much for sending me one dollar. I tell you what: ask Mommy to buy you a nice little piggy bank, then put that one dollar in there for me. You can put more in from time to time, and when the piggy is full, I’ll give you one project to do for me, OK?

In the meanwhile, I have a little something to give to you too – ask Út to print it out for you.

Always a pleasure to hear from you.

Santa Claus 1 North Pole
photo: http://mocii.com/index.php?newsid=141

LETTER TO SANTA CLAUS FROM DOAN QUOC TI OUI





IN GOD WE TRUST!

YOU ARE GOD, SANTA CLAUSE.
SO...
WE TRUST IN YOU!

Dec 17, 2009

NHÓM DƯỠNG SINH THỨC PHÁP TRÒN MỘT TUỔI: NGUYỆN VỌNG ĐEM LẠI NIỀM VUI VÀ SỨC KHỎE CHO NGƯỜI CAO NIÊN Ở LITTLE SAIGON

Tòan bộ học viên, Ban Huấn Luyện và quan khách
trong ngày kỷ niệm một năm
thành lập Dưỡng Sinh Thức Pháp

Ngày Chủ Nhật ngày 6 tháng 12 vừa qua, tại club house của khu mobile home Delamo Mission (góc Bolsa-Pagoda), nhóm Dưỡng Sinh Thức Pháp kỷ niệm một năm thành lập. Đến đây, ta sẽ cảm nhận hết cái sướng của những vị cao niên trong cộng đồng người Việt chúng ta sống ở khu vực Little Saigon. Không phải tự nhiên mà người Việt khắp nơi trên nước Mỹ xem Little Saigon là nơi lý tưởng để về hưu, dưỡng già. Ngoài những yếu tố như khí hậu, thức ăn Việt Nam, ở đây người già được chăm sóc về sức khỏe, tinh thần bởi nhiều hội đòan, trong đó có nhóm Dưỡng Sinh Thức Pháp.

Sáng lập viên của nhóm là Nghị Viên Tạ Đức Trí và Kỹ Sư Lê Quang Đạt. Cả hai anh đều luyện tập, nghiên cứu triết lý về nhiều trường phái võ thuật khác nhau trong nhiều năm trời. Việc thành lập Dưỡng Sinh Thức Pháp, với bài tập chính là Bát Đọan Cẩm chỉ là việc lựa chọn ra một phương pháp đã có sẵn mà các anh nghĩ là phù hợp với người Việt của mình.

So với các phương pháp dưỡng sinh khác, Thái Cực Quyền, Yoga, hay những môn luyện tập khí công, nguyên lý căn bản của Dưỡng Sinh Thức Pháp không khác nhiều. Dưỡng Sinh Thức Pháp vẫn là một chương trình dưỡng sinh được kết hợp bởi các thao tác thể dục, khí công hầu hết được mọi người biết đến , được cô đọng lại qua phương pháp luyện tập hoàn toàn trong sự tịnh- thức. Bát Đoạn Cẩm là bài tập ngoại đan khí công (external exlir) đã có khoảng 1000 năm tại Trung hoa. Nói về nguồn gốc của Bát Đoạn Cẩm thì có hai truyền thuyết. Một cho rằng Bát Đoạn Cẩm phát xuất từ chùa Thiếu Lâm do Đạt Ma Tổ Sư sáng tác nên được gọi là Bát Đoạn Cẩm Thiếu Lâm. Và một thuyết khác cho rằng đây là bộ môn khí công do Nhạc Phi sáng tác vào niên đại nhà Tống.

Như vậy, phương pháp đã có sẵn. Vấn đề chỉ là ở yếu tố nhân duyên để những người lớn tuổi cần tăng cường sức khỏe có cơ hội gặp được huấn luyện viên để được hướng dẫn thực tập. Ở Little Saigon thì các vị cao niên có quá nhiều lựa chọn. Mọi chuyện bắt đầu khá đơn giản: anh Trí cũng ở tại khu Mission Delamo, và biết rằng người quản lý khu nhà này có lòng tốt cho mượn club house của mình để làm nơi thực tập mỗi sáng. Thế là nhóm Dưỡng Sinh Thức Pháp chọn nơi đây để sinh họat, và những cô chú bác cao niên trong chính khu nhà này được hưởng lợi trước tiên, trở thành những học viên khởi đầu của Dưỡng Sinh Thức Pháp. Người này thực tập thấy hiệu quả thì rủ thêm bạn bè của mình tới tập chung cho vui. Lớp học vì thế cứ tự động đông dần lên. Các vị cao niên ở các tiểu bang khác nhiều khi mơ để có những họat động bổ ich như vậy!

Võ Sư Lê Quang Đạt
đang hướng dẫn thực tập Bát Đọan Cẩm


Một điểm đáng lưu ý là việc tập dưỡng sinh thường có hiệu quả hơn cho người lớn tuổi khi thực tập với số đông. Bởi vì lớp học cũng là niềm vui của người già, là nơi được gặp gỡ ông bà bạn bên hàng xóm. Nếu không có những lớp học như vậy, những người hàng xóm ở Mỹ có đôi khi chẳng biết mặt nhau. Cô đơn là một trong những nỗi ám ảnh lớn của người già ở Mỹ. Được gặp gỡ mọi người trong lớp dưỡng sinh buổi sáng, trao đổi kinh nghiệm thực tập, kể cho nhau nghe chuyện con cháu cùa mình, chỉ cần niềm vui tinh thần từ đó thôi cũng đã có tác dụng chữa bệnh. Chưa kể yếu tố cộng nghiệp giữa các thành viên trong nhóm và vị thầy hướng dẫn. Khi cùng luyện tập với những người có cùng một niềm tin, năng lượng lành giữa những cá nhân sẽ hỗ trợ cho nhau để làm cho thân tâm thêm an lạc, khỏe mạnh. Anh Đạt xác nhận là Dưỡng Sinh Thức Pháp xem trọng cả hai yếu tố y học và xã hội cộng đồng trong việc tổ chức lớp học của mình. Về mặt chuyên môn, Dưỡng Sinh Thức Pháp có một ban cố vấn gồm những bác sĩ, võ sư dầy kinh nghiệm trong Tổng Hội Phát Triển Võ Thuật Thế Giới; có một ban huấn luyện nhiệt tâm, tận tụy và rất gần gũi với các học viên. Có lẽ vì thế mà các cô bác đến với lớp học với tình thân. Không khí ở đây cởi mở, ấm áp, đầy tình nghĩa. Hình ảnh này gợi cho ta nhớ lại không khí của một khu xóm nhỏ ở Việt Nam, sáng sáng mấy vị cao niên rủ nhau ra công viên tập dưỡng sinh, Thái Cưc Quyền. Người già ở đất Bolsa này đâu có buồn, đâu có còn cần về Việt Nam là vậy đó.

Có mấy bác kể lại kinh nghiệm của mình về những tiến bộ kỳ diệu trong sức khỏe sau một thời gian tham gia tập luyện cùng Dưỡng Sinh Thức Pháp. Bác Kim Thoại 75 tuổi,bị tiểu đường, bị tim. Sau một thời gian tập thấy bớt hẳn, ăn lại đồ ngọt mà không thấy lượng đường trong máu tăng. Căn bệnh tim cũng biến mất, không còn thỉnh thỏang phải đi cấp cứu nữa. Bác Lê Lan 70 tuổi, bị đủ thứ bệnh tiểu đường, cao máu, ung thư, dị ứng. Mới tập Bát Đọan Cẩm có bốn tháng mà bây giờ bác đứng thẳng lưng, đi không cần gậy. Tóc bác trước đây trắng xóa bây giờ tự nhiên đen lại, biến thành hoa râm hay muối tiêu, làm cho bác “đẹp lão hơn” như bác nói đùa. Bác sĩ cũng nói rằng mấy tế bào ung thư của bác cũng không còn phát triển, cho nên bác đã ngừng uống thuốc. Điều quan trọng nhất là thấy bác yêu đời, vui sống, không còn lo lắng về bệnh họan và cái chết nữa. Bác nói là bác cũng đi nhiều chỗ, tập nhiều thứ trước đây, mà không ở đâu có hiệu quả rõ ràng như với Dưỡng Sinh Thức Pháp. Bác nói chắc là tại vì hợp thầy, hợp phương pháp.

Thế mới thấy nhân duyên là quan trọng. Nhân duyên có hội đủ thì Dưỡng Sinh Thức Pháp mới ra đời. Vì có duyên nên khu Delamo Mission mới được trở thành trụ sở của nhóm, để những bà con cô bác ở đây được thực tập mỗi ngày. Vì có duyên với ban huấn luyện, với phương pháp Bát Đọan Cẩm, với những người tập chung, nên căn bệnh của bác Lan, bác Thoại mới bị nghiệp lành của tập thể này đẩy lùi.

Cầu chúc cho Dưỡng Sinh Thức Pháp tiếp tục phát triển để đem thêm nghiệp lành đến cho nhiều người hơn nữa trong cộng đồng người Việt ở khu vực Little Saigon.

An Nhiên

Dec 5, 2009

ONE WISH - Robert Fulghum





Drawings: http://www.uni-leipzig.de/~rp/vortraege/hanisch01.html

[...]

It reminds me of an old Sufi story of a good man who was granted one wish by God. The man said he would like to go about doing good without knowing about it. God granted his wish. And then God decided that it was such a good idea, he would grant that wish to all human beings. And so it has been to this day.

[...]

From "The Barber" by Robert Fulghum

Dec 4, 2009

Thú Sưu Tầm Tem - ANH QUÂN


Đến giờ tôi cũng chưa biết rõ tại sao tôi lại thích sưu tầm tem, không biết có phải là vì ông hàng xóm ngày xưa tại Việt Nam là ông có một quyển Album tem, trong đó có đủ tem Việt Nam Cộng Hòa , Đài Loan, Lào và Cam Bốt, đầy màu sắc thu hút, tôi nhìn không chán mắt nên tôi bắt đầu để ý đến tem. Rồi tôi đi vào sở của mẹ tôi, thấy thư từ có dán tem là tôi cứ cắt bao thư, đem tem đi ngâm, rồi phơi khô và sau cùng bỏ vào Album.Lúc đó tôi được 7 tuổi, những người lớn tuổi cứ nói với tôi là chơi tem chết mới có giá trị, tức là tem được đóng dấu bưu chính, rồi mua những tem của bưu điện với con dấu ngày phát hành đầu tiên thì bộ tem có giá trị hơn. Còn tem sống thì giá trị không có nhiều. Dần dà lớn lên tôi mới hiểu là tem chưa xài qua mới giá trị, chứ tem đóng dấu thì không có giá trị bao nhiêu , ngoại trừ là con tem dán trên một bao thư, gởi từ một thời điểm quan trọng trong lịch sử thì giá trị mới cao, ví dụ như là thời “Nam Tranh Bắc Chiến” bên Tàu, Bác Mao uýnh nhau với Bác Tưởng, thì những thư từ gởi có dấu Trung Hoa Dân Quốc trên con tem thì giá trị khá cao. Vài hôm trước tôi xem trên Ebay có một bán một bao thư trên đó có dán con tem Hong Kong gởi qua Sài Gòn vào năm 1948, họ đấu bắt đầu khoảng 100$, sau đó không theo dõi nữa thì tôi không biết kết quả thế nào.

Những con tem chết mà phát hành lâu năm và nhất thời đó bưu điện không ra nhiều thì con tem sẽ có giá trị, như bên Anh giờ họ đưa giá con tem bà hoàng Victoria (tem phát hành vào cuối thế kỷ 19), giá bán con tem chết khoảng 15 – 17 ngàn us dollar , còn con tem sống là khoảng 30 – 32 ngàn us dollar

Tem Chết giá 15,000 $

Tem sống 30,000$

Khi còn bé, nhiều người nói tôi tem Việt Nam có giá trị là phát hành thời Pháp Thuộc, trên con tem in chữ Indochine (Đông Dương). Tôi có tìm được vài con nhưng không thích cho lắm vì thiếu màu sắc. Sau đây là bao thơ và các tem chết thời Pháp thuộc hiện đang bán trên thị trường khoảng 64$





Cái thích sưu tầm tem của tôi lúc đó là tìm tem ngoại quốc (hình như đầu óc hướng ngoại của mình có từ thưở bé), nhưng cũng phải dễ, những con tem tôi tìm được nhiều nhất là tem Pháp in hình ông Charlse De Gaulle, tem Mỹ với hình ảnh như sau:

Ngoài ra các con tem Bỉ in hình ông Hoàng Bỉ quốc, lúc đó tôi cũng chẳng hiểu lý do tại sao một quốc gia bé tí bên Châu âu lại có liên lạc với Việt Nam. Sau này mới biết là dạo thập niên 70, Pháp rất khó khăn cấp Visa cho sinh viên Việt Nam đi vào du học, nhưng sinh viên Việt Nam lại dễ dàng xin Visa vào Bỉ, thế là ai mà muốn đi Pháp học tự túc thì vào Bỉ trước sau đó tìm cách vào Pháp. Xin giấy tờ chính thức thì khó nhưng ngược lại đi vào bất hợp pháp thì như là chuyện từ San Jose đi San Francisco là chẳng cần giấy tờ gì cả. Đây là chuyện thật trong gia đình tôi, nghe chừng chuyện không thể nào xảy ra được là một người anh họ tôi đi du học tại Hoa Kỳ đến 1974 phải về lại Việt Nam. Trước khi về Sài Gòn thì ông ta muốn du lịch Châu âu với người bạn gái (giờ đã là vợ ông ta). Ong ta xin được Visa vào Pháp, còn bạn gái thì không, nhưng vẫn mang tính điếc không sợ sung, cả hai người vẫn mua vé đi Paris. Tới Pháp thì tất nhiên nhân viên an ninh không cho bạn gái ông ta vào, cả hai anh chị theo kiểu Việt Nam là đứng năn nỉ và họ vẫn không cho vào. Lúc đó vào giờ cơm trưa ông nhân viên nói người con gái thì không được nhưng người con trai thì hợp pháp vì có Visa và ông ta đi ăn cơm trưa. Cô bạn gái nhìn qua nhìn lại thấy chỗ đóng dấu cho vào không còn ai, còn nhân viên chung quanh chẳng ai để tâm, thế là chị ta tỉnh bơ đi luôn, đi lấy hành lý và ra ngoài như mọi hành khách. Sau khi đi chơi Paris, anh chị muốn đi Thụy Sĩ, lại không có Visa hợp thức, nhờ người nhà bên Thụy Sĩ gởi thẻ căn cước (bên âu châu đi lại đôi lúc không cần Passport, một cái ID là đủ rồi), của bà chị, hai chị em cũng có nét giống nhau, nên thằng Tây cũng khó nhận. Thành ra anh chị tới Thụy Sĩ trước quay về Việt Nam. Lúc ra khỏi phi trường Thụy Sĩ, thì anh nhân viên xin lỗi rối rít là nhân viên cho nhập cảnh làm việc bất cẩn là không đóng dấu nhập cảnh đàng hoàng. Kể ra thời đó đi lại bình an nên mọi việc không gặp khó khăn, chứ giờ bọn khủng bố có cơ hội đi đặt bom là làm liền tại chỗ, nên chuyện đi lại đâu còn đơn giản nữa.

Tôi có một người bác, chắc ông có quen biết giám đốc bưu chính Việt Nam, nên luôn có những món quà về tem cò. Trong nhà thì chẳng ai sưu tầm tem ngoài tôi, nên tôi được khá nhiều tem Việt Nam cộng hòa vào những năm 1973, 1974 và đầu 1975. Đến giờ tôi vẫn còn giữ. Tôi thích nhất các con tem do họa sĩ Vyvy Võ Hùng Kiệt vẽ, tôi không bao giờ quên được bộ “Thú Vui Ngày Tết”


Ngoài ra những bộ như “Cô Lái Đò” , “Du Lịch”, “Ngày Quân Lực VNCH 19-6-1971” , “Phong Tục Việt Nam” “Thư Viện Quốc Gia”, “Hát Bội”... Còn những con tem khó ai quên vào thời đó hay dán gởi thư là hình vua Quang Trung. Ngoài ra có những bộ tem đáng nhớ là những bộ tem duy nhất là in khổ hình tam giác về các loài chim, bộ hướng đạo, công trường Mê Linh (có lời đồn tượng đúc để ở công trường giống bà Trần Lệ Xuân?)...

Sau 1975, tôi vẫn tiếp tục sưu tầm tem, các con tem Việt Nam Cộng Hòa trở thành thứ quốc cấm, ai mà dám trưng bày các con tem như “Bình Long Anh Dũng” hoặc “Chiến Thắng Quảng Trị”. Càng bị cấm thì người ta càng thích tìm, nhất là những câu truyền miệng là giờ không còn tem Việt Nam Cộng Hòa nữa nên thứ này ngày càng giá trị. Nên tôi nhiều buổi trưa chiều, tôi đạp xe khu dân sinh tìm những ông bán tem, đứng lén lúc nhìn tem, có những bộ tem rất them thuồng để mua như bộ tem Bảo Long, Bảo Đại, Chiến Dịch Huynh Đệ phát hành năm 1955, tôi thích xem hình bộ tem này là có lẽ nét hội họa như những bức tranh lớn trong nhà thờ.


Xem tem cho đã (nhưng chẳng mua gì vì làm gì có tiền) là tôi hỏi đến các chuyện hình như xì trum, Lữ Hân Phi Lục, Tintin... viết bằng tiếng Pháp và cũng xem hình tiếp, mà cũng chẳng hiểu gì luôn vì đâu biết tiếng ngoại quốc. Cho đến năm 1979, được biết là sẽ Đi, tôi xin tiền mẹ để mua tem và tôi chạy mua mấy bộ như Bảo Đại, Bảo Long, Nam Phương Hoàng Hậu và khá nhiều tem của thập niên 1960. Sau này bà ngoại tôi đi sau bằng máy bay, đem khá đầy đủ cho tôi những con tem tôi mua ở khu Dân Sinh và các tem tôi sưu tầm trước đó. Còn những bao thư phát hành đầu tiên của các bộ như ngày quân lực, nhân dân tự vệ, Bình Long , Quảng Trị... là bị các ông nhân viên sân bay Tân Sơn Nhất tịch thu hết vì cho là tem “Phản Động”. May là có một số tem bỏ trong bao thơ nhưng là Hướng Đạo, Chiến Dịch Huynh Đệ... họ không thấy nên đem qua đây được cho tôi.

Cũng nhờ giai đoạn sau 1975, tôi mới thấy được thêm một số giá trị của tem, từ con tem thời Pháp Thuộc, rồi tem in thời “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” năm 1945 trên đó in hình ông Hồ, tiếp theo là tem in chữ Việt Nam thôi do ông Bảo Đại làm quốc trưởng và sau cùng tem Việt Nam Cộng Hòa. Tôi cũng thử sưu tầm tem Việt Nam sau 1975, lúc đầu thì vẫn là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, thêm đó có các con tem in Công Hòa Miền Nam Việt Nam (tôi đoán là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam) sau mới tới tên CHXCN Việt Nam, nhưng tôi không thích thú cho lắm vì cách sản xuất tem của họ vì tôi thấy thiếu mỹ thuật. Hơn thời gian đó người dân Việt Nam quá lo âu với đời sống hàng ngày nên đâu ai để tâm cái trò chơi không ra tiền này.

Đến giờ món giải trí tem tại Việt Nam vẫn chưa được thông dụng cho lắm, cho dù phần mỹ thuật của các con tem đẹp hơn trước rất nhiều. Không biết có phải Bưu Chính Việt Nam chưa biết cách tạo ra cách thu hút về thú sưu tầm tem. Vài năm trước tôi thấy báo Thanh Niên quảng cáo bộ tem về trái cây là hợp tác sản xuất với Singapore.


Thấy cũng hay hay, tôi ghé vào quầy tem tại Bưu Điện Sài Gòn tìm mua, cô bé bán tem sưu tầm ngồi uể oải, chắc là vắng khách. Tôi mới hỏi bộ tem này, thì cô ta trả lời ngay là hết rồi. Tôi hơi nghi ngờ vì nếu bán tem sưu tầm thì ít ra cũng phải nói chuyện khách hàng, chứ đâu ai có cách nói để khách nản long ra đi. Tôi hỏi tiếp là có biết tôi nói bộ tem nào không? cô ta ngập ngừng, tôi bèn nói thôi khỏi đi, không có không sao.

O các cường quốc, họ tạo sưu tầm tem là một nghệ thuật, nào là câu lạc bộ tem, các con tem sản xuất có ngày tháng ấn định, chứ không phải muốn lúc nào in là in. Ra một bộ tem là phải có ý nghĩa, một câu chuyện được viết ra, người vẽ tem phải giải thích được cách hội họa trong con tem chẳng hạn năm trước bên Anh họ ra bộ tem Hướng Đạo, họ viết về lịch sử hướng đạo, phong trào hướng đạo trên thế giới và những người nổi tiếng nhờ đi hướng đạo như ông Bill Clinton, David Beckham.... Hết năm bưu điện sẽ in một quyển sách, ấn loát tuyệt vời, trong đó có các bộ tem phát hành trong năm. Đến giờ tôi cứ để hết năm là mua quyển tem toàn năm tại bên Anh, thỉnh thoảng mua bên Canada. Như bên Canada năm 1996 là bắt đầu con giáp đầu tiên là con chuột, như vậy cứ mỗi năm họ cứ in một bộ tem cho mỗi con giáp và tới năm 2007 thì chấm dứt. Tôi cũng muốn mua nhiều của các quốc gia khác nhưng đắt tiền quá, nên chỉ nhìn con tem của họ trên Internet cho đỡ ghiền.

Trên toàn thế giới các quốc gia sản xuất tem đều in quốc gia của họ trên đó, chỉ trừ Anh quốc là quốc gia duy nhất không viết quốc gia của mình mà chỉ in đầu bà Hoàng (trước đó là ông Vua thì in đầu ông vua). Có lẽ tụi Anh tự hào về sức mạnh hoàng gia ngày xưa, cho nên đến giờ Canada vẫn còn tem bà Hoàng xứ Anh. Nhưng có một điểm đáng chú ý là toàn các thuộc địa của Anh đều lái xe bên Trái nhưng trừ Canada thì lái bên phải.

Sưu tầm tem cả một nghệ thuật, tôi chưa đi đến trình độ cao siêu nổi, chỉ biết loanh quanh những gì mình thấy qua. Trong quá khứ, tôi nhìn được những con tem của Hoàng Gia Cam Bốt và Lào, thời đó tem của hai quốc gia đó có phần trội hơn tem Việt Nam vì người thiết kế là một người Pháp. Ong ta vẽ các con tem Phật Giáo của Lào rất là đẹp, Các con tem của Đài Loan có chiều hướng phát triển tốt đẹp về mặt thiết kế, không thua các con tem Tây âu, nhưng anh Trung Quốc thì lèm nhèm, quanh quẩn những con tem công nhân, búa liềm, hình Bác Mao... giấy in thì rất xấu thua xa anh chàng Hong Kong và Đài Loan.

Có một điều tôi thấy sưu tầm tem giá trị cũng ngang như tiền. Nếu mua tem Việt Nam, Campuchia, Lào, Thái Lan, Indonesia... thì giá trị có chút xíu, nhưng mua tem Mỹ, tem Anh, Tem Châu âu... thì ngon hơn. Ban đầu tôi nghĩ bộ tem Bảo Long chắc giá trị cao lắm vì in vào những năm 1945, trên cả 60 năm chứ đâu có giỡn. Nhưng lúc vào trung tâm buôn bán tem tại London, mở quyển catalog ra, nhìn giá trị các con tem thì khoảng từ 50 xu cho đến 2$ hết mức. Có lẽ cũng vì ly do đó tôi cũng ít theo dõi tem Việt Nam. Thôi đi theo anh nhà giàu để có cháo mà ăn, chứ ở với anh nghèo thì nghèo hoài....

Giờ ngồi nhìn lại các con tem Việt Nam Cộng Hòa, nhắc cho tôi các thú sưu tầm khác nhau tại Việt Nam vào các thập niên 60 và 70. Tôi nhớ còn một cái thú khác là ngày xưa người Việt Nam rất thích đi xem cine. Mỗi lần đi xem phim là rạp hát in ra một xấp Program, nội dung tóm tắt lại bộ phim đang chiếu trên rạp, rồi in hình các tài tử và hình ảnh trong phim. Người đi xem rồi đem về nhà giữ đó dần dà thành bộ sưu tập. Hầu như các rạp hát Việt Nam thời đó mua phim Hollywood của Pháp sao đó, nên các tờ chương trình in tựa phim bằng chữ Pháp. Tôi còn nhớ các tờ Program được xem qua như phim “Viking” thì họ viết Les Viking, rồi phim the KEY thì cũng viết chìa khoá bằng tiếng Pháp. Rồi dưới đó còn viết phim phụ đề Anh, Hoa, Việt, chắc phim Mỹ nói tiếng Pháp quá. Có lẽ bây giờ muốn tìm các tờ program đó chắc cũng khó nhưng tôi nghĩ không ai còn có ý nghĩ lẩn thẩn như tôi là về Việtnam đi tìm những thứ không cần thiết làm chi.

Thật ra câu nói Việt Nam bây giờ cái gì cũng có thì chắc chưa đúng hết. Trước khi chấm dứt chuyện sưu tầm, tôi kể câu chuyện mới xảy ra đây là tôi có thằng bạn đi về Sài Gòn vào tháng 11 vừa qua. Nó quen được một ông Việt Nam, đang sống tại Sài Gòn, trước kia làm trong đài truyền hình Việt Nam. Ong ta nay về hưu có nói là thập niên 70 có qua Anh tu nghiệp 2 tuần, nên ông ta thích văn hóa Anh lắm nhất là nhạc Swinging 60 hippy của tụi Anh, nên ông thích những ban nhạc như Venture, Shadow, The Kinks, tất nhiên có cả Beatles và Rolling Stone, à nói tới Beatles tôi chợt nhớ năm ngoái phải đi làm trên khu tây London, bị lạc đường, tôi cứ mãi lo tìm đường, thì đi đến một con đường rất đông du khách, rồi có một chỗ băng qua đường thì ai nấy cứ tà tà đi qua rồi cách đi như 4 anh chàng trong Beatles, rồi người cứ chụp hình, làm kẹt giao thông, tôi bực mình cứ nhích xe, rồi qua bên đường thấy bảng đường là ABBEY ROAD, rồi tôi mới hiểu tại sao.

Quay lại câu chuyện, nghe ông ta nói thích nhạc Anh, thằng bạn tôi sốt sắn đi tìm ở các tiệm nhạc tại Sài Gòn, sau cùng nó phải chịu thua sau cả ngày tìm kiếm chỉ tìm được một đĩa Shadow. Sau cùng nó phone cho nguời bạn Anh để ông gởi nhạc Anh xưa bằng Email dưới dạng MP3.

Bởi vậy sưu tầm tại Việt nam không phải là dể có lẽ bên đó họ để thất thoát ra quá nhiều nên đó là một điều đáng tiếc.

ANH QUÂN

Nov 27, 2009

BLACK FRIDAY ?


Black Friday is the Friday following Thanksgiving Day in the United States, which is the beginning of the traditional Christmas shopping season. The term dates back to at least 1966, although its usage was primarily on the East coast. The term has become more common in other parts of the country since 2000.


http://en.wikipedia.org/wiki/Black_Friday_%28shopping%29





PHOTOS OF BLACK FRIDAY ?
No, no !
It's a kind of WHITE THURSDAY's big sales
at an electronic shop in USA on Thanksgiving day.


Những Cảm Xúc Trong Chương Trình: 10 Năm Tưởng Niệm & 40 Năm Aâm Nhạc Lê Uyên Phương - Đoàn Hưng
















Ca sĩ Lê Uyên.(Photo: Đại Dương)

Chiều Chủ Nhật 22/11/2009, tôi là một khán giả của chương trình nhạc kỷ niệm 10 năm ngày mất của nhạc sĩ Phương và 40 năm âm nhạc Lê Uyên Phương. Ngồi trong một góc của khán phòng, tôi im lặng cảm nhận lại những bài hát Lê Uyên Phương trong thế giới của riêng tôi. Trong âm nhạc, người hát, người chơi đàn, rồi khán giả được quyền sáng tác lại ca khúc mà mình yêu thích bằng cách diễn đạt của riêng mình. Những cảm xúc của người nghe đôi khi là sự đồng cảm, đôi khi lại không giống với tâm tình của tác giả khi sáng tác. Điều này không quan trọng. Có được cảm xúc trong âm nhạc đã là hạnh phúc rồi.

Rất nhiều ca sĩ đã hát lại những ca khúc Lê Uyên Phương trong phần đầu của chương trình. Phần cuối Ca Sĩ Lê Uyên mới ra sân khấu để hát và kể chuyện cùng khán giả. Câu chuyện về anh thầy giáo Lộc từ những sáng tác đầu tiên, cho đến khi thành đôi để cặp song ca Lê Uyên Phương ra đời. Từ Đà Lạt, xuống Sài Gòn, rồi sang đến Cali. Và đến ngày nhạc sĩ Phương nhắm mắt từ giã vợ con, gia đình, bè bạn…

Tôi được nghe lại những các ca khúc mà tôi đã từng nghe, từng hát, hoặc từng đàn cho bạn bè hát. Vũng Lầy Của Chúng Ta, Cho Lần Cuối, Tình Khúc Cho Em, Chiều Phi Trường, Dạ Khúc Cho Tình Nhân, Đêm Chợ Phiên Mùa Đông, Lời Gọi Chân Mây, Hãy Ngồi Xuống Đây, Khi Xa Sài Gòn… Có một điểm thật kỳ lạ: tôi không chú ý nhiều lắm đến ca sĩ và ban nhạc. Tôi không nhớ rõ là Tuấn Ngọc, Diễm Liên, Công Thành & Lynn, Anh Dũng, Ngọc Lễ & Phương Thảo đã hát bài gì. Khi những bài hát này vang lên, tôi có cảm giác đang nghe trong đầu giọng hát và tiếng đàn guitar của Lê Uyên Phương trong cuộn băng cassette Lê Uyên Phương đầu tiên mà tôi có cách đây đã hơn 20 năm. Đó là cuộn băng cassette thâu lại album "12 Tình Khúc Lê Uyên Phương" từ trong cuộn băng cối Akai có từ trước 1975. Tôi rung cảm lại những cảm xúc thưở xa xưa mà tôi đã từng có với những ca khúc ấy. Tôi còn nhớ rõ âm thanh của cuộn băng đó bị rè. Phần nhạc đệm chỉ là một cây đàn guitar của anh Phương. Vậy mà những âm thanh đó không thể nào phai nhòa trong ký ức của tôi cho đến tận ngày hôm nay. Sức sống của nghệ thuật đích thực mạnh mẽ như vậy đó…

Có lúc tôi phải thầm hát theo ca sĩ trên sân khấu. "… qua đi, qua đi những cơn mê, tình buồn chồng chất lê thê…" (Vũng Lầy Của Chúng Ta), "…Nhìn suốt kiếp như chết mòn, nhìn hấp hối thương đau. Ngày mai ta không còn thấy nhau..." (Cho Lần Cuối). Lúc đó, tôi nhớ lại cảm giác của thằng sinh viên thất tình năm nào, cầm cây đàn hát nghêu ngao nhạc Lê Uyên Phương cho vơi đi nỗi buồn. Tôi nhớ lại hình ảnh một người bạn trong ngày cuối cùng ở Việt Nam trước khi đi đòan tụ ở Mỹ, cô đã hát chung bài Cho Lần Cuối với bạn bè mà nghẹn giọng. Còn nhiều cảm xúc và hình ảnh cũ về lại trong ngày hôm đó lắm lắm. Mỗi bài hát của Lê Uyên Phương là một chuyến xe đem kỷ niệm về. Lúc đó tôi lại nghe vang trong đầu giọng hát của bạn bè tôi, của chính tôi nhiều hơn là giọng hát của người ca sĩ. Tôi đang sống lại những phần đời đã qua…

Khi Ca sĩ Lê Uyên xuất hiện trên sân khấu, tôi nghĩ là mình đang nhìn lại hình ảnh của chị trên đài truyền hình Sài Gòn gần 40 năm trước. Aâm nhạc của Lê Uyên đã không có tuổi thì người ca sĩ cũng không có tuổi. Tôi nghe chị hát lại Hãy Ngồi Xuống Đây, Dạ Khúc Cho Tình Nhân, Vũng Lầy Của Chúng Ta… mà quên để ý đó là giọng hát live của chính chị bây giờ hay là giọng hát thổn thức của Lê Uyên trong cuộn băng cassette của tôi có hai mươi năm trước. Khái niệm về thời gian đã bị bỏ qua…

Đêm hôm đó, chị Lê Uyên dành chiếc ghế số A19 cho nhạc sĩ Phương, để nếu anh có về lại thì được ngồi nghe vợ và bạn bè hát nhạc của mình. Tôi không nghĩ vậy. Tôi mường tượng thấy hình ảnh của anh trên sân khấu, với cây đàn guitar, đang đàn và hát cạnh chị Lê Uyên. Làm sao anh có thể trở thành khán giả trong một đêm nhạc như vậy? Những khán giả yêu nhạc Lê Uyên Phương có thấy anh ngồi ở ghế khán giả bao giờ đâu? Cái ghế của anh, nếu anh có về, sẽ là cái ghế ở trên sân khấu, cùng với cây đàn guitar, cùng chị Lê Uyên. Sẽ là chỗ của anh vẫn ngồi trong tim người hâm mộ…

Tác phẩm Đưa Người Tuyệt Vọng được nghe hai lần trong buổi chiều hôm ấy. Một lần là do ca sĩ trẻ Văn Trường Phúc hát. Một lần là qua tiếng hát Lê Uyên trong phần nhạc nền của đọan phim đám tang của nhạc sĩ Phương muời năm trước. Tôi không cầm được nước mắt khi nghe lại bài hát trong bối cảnh này. Tôi không biết anh làm bài hát này trong hòan cảnh nào. Tôi nghĩ rằng anh viết nó cho đám tang của chính mình. Nếu có dịp gặp anh để hỏi, chắc là anh sẽ cười và gật đầu…

Cảm nhận của tôi lan man chỉ có vậy… Và tôi nghĩ cũng có nhiều người cũng có cảm xúc giống như tôi…


Trong buổi trình diễn kỷ niệm 40 năm âm nhạc Lê Uyên Phương và 10 năm tưởng niệm nhạc sĩ Phương, những yếu tố trung gian như ca sĩ, ban nhạc, kỹ thuật sân khấu… được bỏ qua. Thay vào đó là những phút giao cảm trực tiếp và chân thành giữa khán giả và tác giả. Chúng ta còn chờ đợi gì hơn thế nữa trong nghệ thuật âm nhạc?


Trong một buổi chiều, những ca khúc Lê Uyên Phương và chính ca sĩ Lê Uyên tự nhiên không có tuổi. Người nghe như sống trong thời gian không phân biệt giữa quá khứ và hiện tại. Người nghe không phân biệt được âm nhạc của Lê Uyên Phương 40 năm trước và bây giờ. Chúng ta còn chờ đợi gì hơn thế nữa trong nghệ thuật âm nhạc?


Nửa thế kỷ đã trôi qua từ ngày tác phẩm đâù tay của Lê Uyên Phương ra đời. Tôi còn ngồi đây để nghe và hát nhạc Lê Uyên Phương. Thêm nửa thế kỷ sắp tới sẽ là năm 2059. Lúc đó chắc tôi sẽ không còn trên cõi đời. Nhưng tôi chắc chắn một thứ sẽ vẫn tồn tại. Đó là cái tên Lê Uyên Phương và những tình khúc của Lê Uyên Phương…


Đòan Hưng














Chiếc ghế A19 dành cho Nhạc Sĩ Phương trong buổi diễn.(Photo: Đại Dương)