Jun 29, 2012

Lượng Tử Lực Học (Quantum mechanics) - anh Tùng



Út này,

Út hiểu thế nào là Lượng Tử Lực Học (Quantum mechanics) chưa?

Hai phương trình đầu trong hình Út chụp tại Central Library - Los Angeles là nguyên lý bất định "năng lượng/thời gian"  và "vị trí/vận tốc" (Time/energy and postion/velocity uncertainty principle)

"Position/velocity" dạy rằng ta không thể đo vị trí một vật chính xác nếu ta biết vận tốc vật đó một cách chính xác.

"Time/energy" dạy rằng ta không thể biết energy của một vật một cách chính xác trong thời gian thật ngắn - như một sát na. Con số quyết định điều này là hằng số Planck : h=6,6262 10^{-34} J.s (Joule.second là unit của hằng số đó ). Hằng số rất nhỏ, cho nên cái nguyên lý đó chỉ áp dụng cho những vật nhỏ, rất nhẹ, hạt điện tử chẳng hạn.  Và thế là ta bước vào thế giới Lượng Tử.  Thú vị vô cùng!

Nếu hằng số Planck bằng 1 (chứ không phải 10 lũy thừa -34, rất nhỏ), thì Út không thể kiếm được anh hoàn toàn, vì anh ... ở khắp nơi.  Anh hay đùa với tụi sinh viên như vậy cho dễ hiểu.

Phương trình ở chính giữa là phương trình Schroedinger, dạng tịnh.  Anh giải phương trình này dưới dạng động, vui hơn, để mô tả những biến đổi (động học) trong vật thể dưới một tia laser cực mạnh và ngắn.


Út biết không, cái ấn này   anh dùng cho mình là phương trình Schroedinger dưới dạng động đó .

Bây giờ Út hiểu thế nào là Lượng Tử Lực Học (Quantum mechanics) chưa?

Anh Tùng


Jun 27, 2012

Con Ong, Đàn Thụ Cầm, Con Chuột, và Con Gián - DOÃN QUỐC SỸ dịch



Ngày xửa ngày xưa có một bà quả phụ có một đứa con tên Jack.  Jack và mẹ chỉ có được ba con bò cái.  Mẹ con sống vui vẻ trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng, khoảng thời gian khắc nghiệt đã đến với họ.  Những mùa gặt hái thất thu và sự nghèo túng như đã chờ đợi ngoài cửa.  Những điều không may liên tục tới khiến bà mẹ đành quyết định sẽ bán một trong ba con bò sữa của bà. 
Vào một đêm nọ, bà nói với con: “Này Jack, sáng mai, con phải đi ra chợ để bán con bò sữa.”

Sáng hôm sau, Jack dậy thật sớm.  Anh nắm một cây gậy trong tay, dắt bò cái đi rời khỏi nhà.
Khi Jack đến chợ, anh nhìn thấy một đám đông tập trung tại bùng binh trên đường đi.  Anh chen vào đám đông để xem họ đang nhìn gì.  Giữa đám đông, anh thấy một ông người lùn với một chiếc đàn thụ cầm nhỏ, một con ong, một con chuột, và một con gián.   Con chuột và con gián đứng tựa vào nhau trên hai chân sau và bắt đầu nhảy một luân khúc.  Và ngay khi con chuột và con gián bắt đầu nhảy theo tiếng đàn thụ cầm, trong chợ không ai không khiêu vũ theo.  Nồi niêu, xoong chảo, bánh xe, và guồng quay tơ trong khắp thành phố cũng đều khiêu vũ.  Ngay cả Jack và con bò sữa của anh cũng làm như vậy.  Trước đây chưa có một thành phố nào xảy ra chuyện như vậy.

Một lát sau, người đàn ông cất tất cả con ong, chiếc đàn thụ cầm, con chuột, và con gián vào túi mình.  Mọi người, cả đàn ông, lẫn đàn bà, cùng Jack và con bò, nồi niu xoong chảo, bánh xe và guồng quay tơ lúc trước tưng bừng nhảy, giờ thì ngừng lại. Tất cả mọi người bắt đầu cười phá.

Người đàn ông quay lại nhìn Jack.  “Này anh Jack,” ông ta nói, “Anh có thích làm chủ tất cả những con vật này không?”
Jack trả lời, “Tôi thích chứ!”
Người đàn ông nói “Như vậy thì chúng ta thỏa thuận sao đây?”
“Tôi không có tiền,” Jack nói
“Nhưng anh có con bò tốt mã,” người đàn ông nói.  “Tôi sẽ đổi cho anh con ong, và cây đàn thụ cầm, để lấy con bò này.”
“Ồ, nhưng mà,” Jack nói, “bà mẹ đáng thương của tôi ở nhà đang rất buồn, muốn tôi bán con bò này, với hy vọng làm bà vui trở lại.”
“Như thế này còn tốt cho bà hơn,” người đàn ông nói. “Vì khi bà trông thấy con ong chơi đàn thụ cầm, bà sẽ cười như trước đây chưa bao giờ được cười.”
Jack nói, “Vậy thì tuyệt rồi!”

Anh ta đưa con bò.  Người đàn ông nhận con bò, và Jack khởi hành trở về nhà với con ong và cây đàn thụ cầm cất trong túi.  Khi Jack về đến nhà, mẹ ra đón anh.
“Này Jack,” bà nói, “Mẹ thấy con đã bán được bò rồi.”
“Vâng, con đã bán được bò,” Jack nói.
“Con bán dễ dàng chứ?”, mẹ hỏi.
“Con bán rất dễ, rất nhanh,” Jack trả lời.
“Con bán được bao nhiêu?” mẹ hỏi.
“Ồ,” Jack nói, “Con không bán để lấy tiền, mà để lấy một thứ hay hơn nhiều.”
“Jack ơi là Jack!” bà nói, “Con đã làm cái gì vậy?”
“Mẹ hãy nhìn này,” Jack nói, “rồi mẹ sẽ khen con đã quyết định rất hay.”

Anh lấy con ong và cây đàn thụ cầm ra khỏi túi và đặt chúng ở giữa sàn, rồi huýt sáo ra hiệu cho chúng.  Liền sau đấy, con ong bắt đầu chơi đàn thụ cầm. Bà mẹ nhìn thấy cảnh tượng này, cười lớn, và bắt đầu khiêu vũ cùng với Jack. Nồi niêu, xoong chảo, bánh xe, guồng quay tơ cũng bắt đầu khiêu vũ trên sàn. Cả căn nhà cũng rung chuyển từng hồi.


Khi Jack thu hồi lại con ong và chiếc đàn thụ cầm, tất cả đều ngừng khiêu vũ, và mẹ anh bắt đầu cười một hồi lâu.  Nhưng khi bà trở lại bình thường, bà nổi giận với Jack, nói rằng anh là một thằng điên, ngu xuẩn. Trong nhà không có thức ăn, cũng chẳng có tiền, và bây giờ, lại mất đi một con bò tốt.

“Chúng ta phải làm cái gì để sống,” bà nói.  “Con phải quay trở lại chợ ngày mai, mang theo con bò đen, và bán nó lấy tiền.”

Sáng sớm hôm sau, Jack khởi hành và đi không nghỉ cho đến khi tới chợ.
Khi đến chợ, anh nhìn thấy một đám đông lớn vây quanh bùng binh.  Jack nghĩ thầm: “Không hiểu họ đang chăm chú nhìn gì?”. Anh chen vào đám đông, gặp lại ông người lùn ngày nọ với con chuột và con gián.

Khi ông ta đặt con chuột và con gián xuống đường, rồi huýt sáo, hai con vật đứng trên hai chân sau, và ôm nhau.  Hai con vật bắt khiêu vũ.  Khi chúng làm vậy, không người đàn ông hay người đàn bà nào trên phố không nhảy với chúng.  Jack và con bò đen, bánh xe và guồng quay tơ, cùng nồi niêu xoong chảo, tất cả đều khiêu vũ trên phố.  Ngay cả nhà cửa cũng nhảy tưng.  Cảnh tượng này Jack cũng như tất cả mọi người chưa bao giờ thấy trước đó.

Khi người đàn ông cất con chuột và con gián vào túi, tất cả mọi người đều ngừng khiêu vũ và ngồi xuống.


Người đàn ông quay lại nói với Jack: “Này anh Jack,” ông nói, “Tôi rất vui được gặp lại anh. Anh có thích làm chủ tất cả những con vật này không?”
“Tôi thích chứ!” Jack trả lời, “nhưng tôi không thể.”
“Tại sao anh không thể?”, người đàn ông hỏi.
“Tôi không có tiền,” Jack nói, “bà mẹ đáng thương của tôi ở nhà đang rất buồn, muốn tôi bán con bò này, với hy vọng làm bà vui trở lại.”
“Ồ,” người đàn ông nói, “nếu anh muốn làm bà ta vui trở lại, tôi sẽ bán cho anh con chuột này.  Khi anh điều khiển con ong chơi đàn thụ cầm và con chuột nhảy theo điệu nhạc, mẹ của anh sẽ cười như chưa bao giờ được cười trước đây.”
“Nhưng tôi không có tiền,” Jack nói, “để mua con chuột của ông.”
“Không sao,” người đàn ông nói, “Tôi sẽ đổi cho anh con chuột để lấy con bò này.”
Jack rất thích con chuột và đặt hết tâm trí vào nó, nghĩ rằng rất đáng đổi bò lấy chuột.  Anh đưa cho người đàn ông con bò của anh, và cầm lấy con chuột, rồi lên đường trở về nhà. Khi Jack về đến nhà, mẹ ra đón anh. 



“Này Jack,” bà nói, “Mẹ thấy con đã bán được bò rồi.”
“Vâng, con đã bán được bò,” Jack nói.
“Con bán dễ dàng chứ?”, mẹ hỏi.
“Con bán rất dễ, rất nhanh,” Jack trả lời.
“Con bán được bao nhiêu?” mẹ hỏi.
“Ồ,” Jack nói, “Con không bán để lấy tiền, mà để lấy một thứ hay hơn nhiều.”
“Jack ơi là Jack!” bà nói, “Con đã làm cái gì vậy?”
“Con sẽ cho mẹ xem cái này ngay đây,” nói xong, anh lấy con chuột ra khỏi túi, lấy thêm cây đàn thụ cầm và con ong, rồi đặt tất cả xuống sàn. Ngay sau khi Jack huýt sáo, con ong bắt đầu chơi đàn và con chuột đứng thẳng trên hai chân sau, bắt đầu khiêu vũ. Bà mẹ cười nắc nẻ như chưa bao giờ cười trong đời như vậy. Rồi bà mẹ và Jack bắt đầu khiêu vũ.  Nồi niêu, xoong chảo, bánh xe, guồng quay tơ cũng bắt đầu khiêu vũ trên sàn. Cả căn nhà cũng rung chuyển từng hồi.

Khi mọi người đã mệt nhoài, Jack thu hồi lại chiếc đàn thụ cầm, con chuột, và con ong, cất tất cả vào túi.  Bà mẹ vẫn tiếp tục cười thêm một lúc lâu.

Nhưng khi bà trở lại bình thường, bà nổi giận với Jack.
“Jack ơi là Jack!”, bà nói, “Con là một thằng điên, ngu xuẩn. Trong nhà không có thức ăn, cũng chẳng có tiền, và bây giờ lại mất đi hai con bò khỏe mạnh, chỉ còn lại một con. Con phải quay trở lại chợ ngày mai, đem theo con bò còn lại và bán nó lấy tiền để làm cho mẹ vui!”
“Con sẽ làm điều đó,” Jack nói.  Rồi anh lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, Jack dậy thật sớm.  Anh dắt bò cái rời khỏi nhà, lại lên đường đến chợ.   Khi Jack đến chợ, anh nhìn thấy một đám đông tập trung tại bùng binh trên đường đi.  “Không biết đám đông đang xem gì nhỉ?” anh nói.  Jack chen vào đám đông và nhìn thấy người đàn ông anh đã từng gặp, đang cầm con gián.

Khi người đàn ông đặt con gián xuống đất, ông ta huýt sáo, và con gián bắt đầu khiêu vũ.  Ngay khi con gián bắt đầu khiêu vũ, tất cả đàn ông, đàn bà, con nít trên đường phố, và cả Jack cùng con bò cái cũng nhảy theo.  Tất cả mọi thứ trên đường phố, như bánh xe, và guồng quay tơ, nồi niêu, xoong chảo cũng khiêu vũ.  Kể cả các căn nhà cũng khiêu vũ theo.
Khi người đàn ông nhấc con gián lên và cất nó vào túi, mọi người ngừng khiêu vũ và cười lớn.  Người đàn ông quay lại nhìn Jack.

 “Này chàng trai Jack dũng cảm,” ông ta nói, “Anh sẽ không bao giờ làm mẹ anh vui trở lại nếu như anh không mua con gián này vì đây là một con vật quý giá.”
 “Ồ, nhưng,” Jack nói, “Tôi không có tiền.”
“Không sao,” người đàn ông nói, “nhưng anh có con bò, và như vậy đối với tôi, cũng tốt như anh có tiền.”
 “Nhưng mà,” Jack nói, “bà mẹ đáng thương của tôi ở nhà đang rất buồn, muốn tôi bán con bò này, với hy vọng số tiền bán bò sẽ làm bà vui trở lại.”
“Ồ, Jack này!” ônng ta nói, “con gián này là con vật duy nhất có thể làm bà mẹ của anh vui trở lại. 

Khi anh đặt đàn thụ cầm, con ong, con chuột trên sàn, cùng với con gián này, bà ta sẽ cười như chưa bao giờ được cười trong đời.”
Jack nói, “Đúng vậy rồi,” và anh nói tiếp, “tôi sẽ trao đổi với ông.”
Jack trao con bò cho người đàn ông, và đích thân cầm lấy con gián, rồi khởi hành trở về nhà.  Bà mẹ rất vui khi thấy Jack trở về.
“Này Jack,” bà nói, “Mẹ đã thấy con bán được bò rồi.”
“Vâng, con đã bán được bò!”
“Con bán dễ dàng chứ?”, mẹ hỏi.
“Con bán rất dễ, rất nhanh,” Jack trả lời.
“Con bán được bao nhiêu?” mẹ hỏi.
“Ồ,” Jack nói, “Con không bán để lấy tiền, mà để lấy một thứ hay hơn nhiều.

Anh lấy con gián, con chuột, con ong và cây đàn thụ cầm ra khỏi túi và đặt chúng ở giữa sàn, rồi huýt sáo ra hiệu cho chúng.  Con ong bắt đầu chơi đàn thụ cầm, con chuột, con gián đứng thẳng trên hai chân sau, bắt đầu khiêu vũ.  Bà mẹ cười sảng khoái.  Tất cả mọi thứ trong nhà, từ bánh xe, guồng quay tơ đến nồi niêu, xoong chảo, cũng bắt đầu khiêu vũ trên sàn. Cả căn nhà cũng khiêu vũ theo.
Khi Jack thu hồi các con vật và cho vào túi, tất cả đều ngưng khiêu vũ, và bà mẹ cười một hồi lâu. Nhưng sau đó, khi bà trở lại bình thường, bà hiểu ra những gì Jack đã làm và không biết mẹ con bà giờ đây sẽ ra sao đây khi không có tiền, cũng chẳng có thức ăn, và cũng chẳng còn con bò nào cả. Bà giận Jack tím mặt.  Bà nặng lời mắng Jack, rồi ngồi bệt xuống khóc.
Jack nghĩ lại, thấy quả thật mình đã quá ngu xuẩn.
“Và bây giờ,” anh nói với chính mình, “mình phải làm gì cho mẹ đây?”



Một ngày sau đó, Jack ra khỏi nhà, vừa đi trên đường, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại, rồi anh gặp một bà người lùn.  Bà nói với Jack, “Chào Jack! Sao anh không thử đi cầu hôn cùng công chúa, con gái của vua nước Á Nhĩ Lan?”  “Ý bà định nói gì vậy?”, Jack hỏi.
Bà trả lời, “Há anh không biết điều cả thế giới biết là Vua nước Á Nhĩ Lan có một cô con gái không cười suốt bảy năm vừa qua?  Nhà vua hứa sẽ gả nàng, và ban cho cả vương quốc cho bất kỳ người đàn ông nào làm nàng cười được ba lần.”
“Nếu quả thật như vậy,” Jack nói, “Tôi không nên chần chừ.”
Jack quay về nhà, gom con ong, cây đàn thụ cầm, con chuột, và con gián bỏ vào túi, chào tạm biệt mẹ.  Anh nói với mẹ sẽ không bao lâu nữa, mẹ sẽ nhận được tin vui về anh, và anh vội vàng lên đường.


Khi Jack đến tòa lâu đài, anh thấy một vòng cây chông sắt quây xung quanh lâu đài, hầu như mỗi cây chông đều có đầu người cắm trên đó.
“Tại sao lại có những đầu lâu cắm ở đó?” Jack hỏi một người lính của nhà vua.
“Bất kỳ chàng trai nào đến đây, nếu không làm được công chúa cười, họ đều bị chặt đầu và đầu của họ bị cắm vào chông.  Đó toàn là đầu của những kẻ đã thất bại,” người lính trả lời.
“Khá đông người bị thất bại,” Jack nói.  Rồi Jack gửi lời xin nhà vua cho anh vào dự thi làm công chúa cười.

Ngay sau nhận được lời thưa thỉnh của Jack, vua, hoàng hậu, công chúa, và cả triều thần đều tụ họp tại ngoại thành.  Tất cả an tọa trên những chiếc ghế vàng, ghế bạc đặt trước lâu đài, và ra lệnh đưa Jack vào khi anh đã sẵn sàng cuộc thi.
Trước khi bước vào, Jack lấy trong túi ra con ong, cây thụ cầm, con chuột, và con gián. Anh đưa cây đàn thụ cầm cho con ong, và anh buộc các con vật vào một sợi dây.  Anh cầm lấy đầu dây, bước vào sân của lâu đài, đứng trước mặt triều thần, dắt theo các con vật.

Khi hoàng hậu và nhà vua cùng triều thần nhìn thấy Jack quần áo tả tơi, xuất hiện với con ong, con chuột, và con gián đang nhảy tưng sau lưng anh, họ cười ồ một tràng dài và lớn.  Công chúa ngẩng đầu lên xem mọi người đang cười điều gì.  Khi thấy Jack và một dãy những con vật kỳ quái của anh, nàng bật một tràng cười chưa ai từng được nghe. 

Jack cúi chào, và nói, “Cám ơn nàng công chúa kiều diễm của tôi.  Nàng đã ban cho tôi tràng cười thứ nhất.”

Rồi Jack dắt những con vật của anh vào vòng tròn, và bắt đầu huýt sáo.  Ngay sau đấy, con ong bắt đầu chơi đàn thụ cầm.  Con chuột và con gián đứng trên hai chân sau, ôm nhau và bắt đầu khiêu vũ.  Nhà vua, triều thần, và chính bản thân Jack cũng bắt đầu khiêu vũ.  Tất cả mọi vật quanh lâu đài của nhà vua – nồi niêu xoong chảo, bánh xe và guồng quay tơ – ngay cả tòa lâu đài cũng khiêu vũ theo.  
 

Khi ấy, nàng công chúa thấy cảnh tượng này lại hé miệng cười lần nữa.  Tiếng cười của nàng lớn hơn gấp hai lần so với lần trước.

Jack, đang khiêu vũ, cúi đầu một lần nữa và nói: “Cám ơn nàng công chúa kiều diễm của tôi.  Nàng đã ban cho tôi tràng cười thứ hai.”

Jack và những con vật của chàng tiếp tục chơi nhạc và khiêu vũ. Nhưng Jack vẫn không làm nàng công chúa bật tràng cười thứ ba.  Jack cảm thấy chiếc đầu của mình nguy cơ bị chặt và bị cắm vào chông.

Nhưng ngay sau đó, con chuột chạy đến giúp Jack.  Nó xoay vòng trên gót chân.  Trong khi xoay tròn, chiếc đuôi của con chuột đánh hết sức mạnh vào miệng của con gián, làm con gián ho hù hụ liên tục.

Khi nàng công chúa thấy cảnh tượng này, nàng hé miệng lần nữa, và cười rộ một tràng lớn nhất, vui nhất chưa ai từng được nghe.
“Cám ơn nàng công chúa kiều diễm của tôi,” Jack nói, và cúi đầu lần nữa.  “Tôi đã hoàn toàn chinh phục được nàng.”

Khi Jack ra lệnh những con vật ngừng chơi đàn và khiêu vũ. Nhà vua đưa Jack và những con vật vào trong lâu đài.  Jack được tắm rửa sạch sẽ và chải chuốt tươm tất.  Anh được mặc bộ đồ lụa và sa-tanh, được đeo nhiều đồ trang sức bằng vàng và bạc, rồi được dắt đến đứng trước công chúa.  Công chúa thú thật bây giờ Jack nhìn điển trai và thanh tú hơn bao giờ hết.  Nàng rất vui lòng được làm vợ của anh.

Jack cử người về mời mẹ già đến dự lễ cưới của mình; lễ cưới kéo dài chín ngày và chín đêm, đêm kế tiếp luôn vui hơn đêm trước.

Nguyên bản tiếng Anh “The Bee, The Harp, The Mouse, and The Bum-Clock”
theo tập "Favorite Fairy Tales - Told in Iriland"
Virginia Haviland biên soạn
Artur Markovia minh họa
Doãn Quốc Sỹ dịch

Jun 20, 2012

TỐT NGHIỆP TIỂU HỌC


DOÃN QUỐC SỸ TÂM - tức Ti Oui đã tốt nghiệp tiểu học hôm nay.








 
Diễn văn của Oui:

 


Ladies and Gentlemen,

I started off the year slow; I kept looking at the clock, hoping it was almost time to go home.  I got to say school is like a torture chamber, except the “torturer” tortures you with boring educational work.  Even recess was boring.  Every body would be playing, and I would be sitting on the line, waiting for the bell to ring.  I would not talk to anyone that much. Of course, at this rate, I would’ve gone insane, but until one magical day where everything changes .

Like every year, there would be an election for student council officers.  Since I’m a sixth grader, I figured I would try out for president.  Of course, I highly doubted I would win the election. All the other competitors had so many friends and I had almost none. But unbelievably, I won.  At that time, I knew nothing of people who voted for me. Then, on the next day, people started to talk to me.  And strangers I met became my friends.  Day by day, I had more and more friends until I had many great varieties of friends - basketball players, intelligent as well as dull students.  It is those friends who make me feel at home when I am at school and who accept me as who I am even though some times, I am a little bit crazy.

Thanks to my teachers and friends, now, everyday when I come to school, I wear a smile on my face.  And I act a little more me; I have more fun while studying.  Thank you everybody for helping me to become a better me than I was at the beginning of the year.

Now instead of being excited to go to a new school, I am sad for leaving my precious school. Anyway, I still have to leave because I have to grow up, to develop my knowledge as well as reaching my goal.

GOODBYE TEACHERS, GOODBYE FRIENDS ....

Doãn Quốc Sỹ Tâm

Ps: có một bạn gái khóc khi nghe xong diễn văn của Oui




Jun 19, 2012

LIÊN ĐOÀN HƯỚNG ĐẠO TRƯỜNG SƠN CÓ THÊM 05 ĐẠI BÀNG VÀ 01 HOÀNG KIM: KẾT HỢP GIỮA HƯỚNG ĐẠO, GIA ĐÌNH, XÃ HỘI TRONG VIỆC GIÁO DỤC THANH THIẾU NIÊN GỐC VIỆT



 05 tân Đại Bàng và 01 Hoàng Kim của liên đoàn Trường Sơn cùng với phụ huynh trong ngày nhận danh hiệu

Vào ngày Thứ Bảy 16 tháng 06 vừa qua, Liên Đoàn Hướng Đạo Trường Sơn đã tổ chức lễ trao danh hiệu Gold Award (Hoàng Kim) cho nữ hướng đạo sinh Theresa Thiên Ân Trần, và đẳng cấp Eagle Scout (Đại Bàng) cho 05 nam hướng đạo sinh An Nhiên Doãn, Maxwell Huy Nguyễn, Kevin Thành Nguyễn, John Huy Phan, James Thanh Long Trần.

Khi được hỏi: “nếu chỉ tóm gọn trong một câu để giải thích với các bạn thanh thiếu niên không ở trong hướng đạo về lý do mà các em đã dành nhiều thời gian cho sinh hoạt hướng đạo đến như vậy,các em sẽ nói điều gì?”, các em tân Đại Bàng và Hoàng Kim đã trả lời như sau:
- Theresa: hướng đạo là niềm vui, là gắn bó như một gia đình, là phục vụ cộng đồng.  An Nhiên: “Every minute counts!”, mỗi giây phút trong hướng đạo đều có giá trị   đối với cuộc đời của em.
Maxwell: hướng đạo là sự thay đổi. Cuộc đời của em có thể đã rất khác nếu không tham gia hướng đạo!
- Kevin: nếu không tham gia hướng đạo, bạn có thể đã mất đi một thứ đáng giá mà thế giới này dành cho bạn!
- John: hướng đạo là nơi để học hỏi nhiều điều và rèn luyện nhân cách của mình.
James:hướng đạo là nơi học hỏi để trở thành một người tốt hơn.
 

Những câu trả lời này khiến nhiều phụ huynh trong cộng đồng chúng ta phải suy gẫm.
Tất cả các em đều trân trọng cuộc đời hướng đạo. Nhưng không phải tất cả các em đều thích đi hướng đạo ngay từ đầu.  Rất nhiều phụ huynh của hướng đạo nhớ đến những khó khăn trong thời gian đầu khi phải gọi các em dậy sớm trong ngày cuối tuần để đi hướng đạo. Có khi dụ dỗ ngon ngọt, có khi phải dùng cả biện pháp kỷ luật. Nhưng rồi sau vài năm, nhiều em đã cám ơn bố mẹ đã “ép buộc” mình đi hướng đạo từ nhỏ. Bởi vì trước khi trưởng thành, các em đâu thực sự biết mình muốn gì, và cái gì tốt cho mình. Nhiều người lý luận rằng: “cứ để trẻ con tự nhiên làm điều mình thích, không nên ép buộc…”. Nếu để các em tự quyết, thì chắc đa phần các em sẽ chọn chơi game và ngồi dán mắt trước computer. Định hướng của cha mẹ là rất cần thiết cho các em, không phải chỉ trong chuyện đi hướng đạo. Có nhiều em khóc lóc khi bị bắt đi học đàn, nhưng lớn lên mới thấy cuộc sống thêm nhiều ý nghĩa vì mình hiểu biết về thế giới huyền diệu của âm nhạc. Tương tự là chuyện học võ, học vẽ, hay bất cứ một sinh hoạt hữu ích nào ngoài việc đến trường đi học… Cha mẹ hãy giúp các em đừng hối tiếc về những điều hữu ích mà chúng đã không làm từ nhỏ.

Nhiều em xem hướng đạo là một môi trường tạo ra sự chuyển biến về kỹ năng và nhân cách sống. Có phải tất cả các em đại bàng và hòang kim đều giỏi kỹ năng lãnh đạo, điều hành công việc? Có nhiều người nói rằng nhiều em phải có sự giúp đỡ, hướng dẫn của các trưởng, phụ huynh để hoàn thành dự án của mình, rất ít em có khả năng tự thực hiện. Điều này đúng. Nhưng hướng đạo không phải là nơi nhận các em đã có sẵn năng khiếu lãnh đạo vào để các em chứng tỏ khả năng của mình. Hướng đạo là sự hướng dẫn các em từng bước đến sự hoàn thiện. Các trưởng của liên đoàn Trường Sơn thường xuyên phải đối diện với một tình huống khó xử: do sự quá tải về nhân sự, không đủ người để chăm sóc các em theo đúng qui định, liên đoàn dự định cho ngừng sinh hoạt các em mà phụ huynh không đóng góp công sức vào sinh hoạt của liên đoàn. Tuy nhiên, điều này hầu như không bao giờ thực hiện được, bởi vì không ai nỡ để các em phải rời liên đoàn vì lỗi của người lớn, trong khi tin rằng các em đến với hướng đạo sẽ tốt hơn là lêu lổng một mình. Giáo dục các em chưa tốt từng bước trở thành người tốt, đó mới là lý tưởng hướng đạo. Và các em nào nhận thấy được điều này sẽ trở nên ngày càng gắn bó với gia đình hướng đạo của mình.

Hướng đạo là niềm vui, là gắn bó như một gia đình, như Theresa nhận xét. Liên đoàn Trường Sơn năm nay có một niềm vui lớn là nhiều em trước đây đã từng sinh hoạt với liên đoàn, đã từng lấy các danh hiệu Đại Bàng & Hoàng Kim với liên đoàn, sau một thời gian ngừng sinh hoạt để đi học, đi làm, nay có điều kiện lại trở về làm trưởng, để phụ với các trưởng cũ chăm sóc liên đoàn của mình. Có lẽ niềm vui, tình thân, và lý tưởng hướng đạo là động lực lớn nhất đã nuôi dưỡng phong trào hướng đạo Việt Nam trên đất Mỹ cho đến ngày hôm nay. Bởi vì không ai nhận một đồng lương nào để làm trưởng hướng đạo, một công việc đòi hỏi nhiều thời giờ và tinh thần trách nhiệm.

Phong trào Hướng Đạo Việt Nam trên đất Mỹ hiện nay đang đóng góp một vai trò lớn trong công tác giáo dục thanh thiếu niên của cộng đồng chúng ta. Bằng chứng là con số đoàn sinh đang không ngừng tăng lên của các liên đoàn, cho dù luôn bị giới hạn bởi việc không đủ các trưởng để điều hành. Hướng Đạo Việt Nam hiện nay cũng đang đứng trước một thử thách lớn: làm sao biến lượng thành chất. Làm sao để các trưởng được đào tạo tốt hơn, làm sao để sinh hoạt của các em trong các liên đoàn trở nên có chất lượng hơn? Để làm được điều này, việc đầu tiên là cần có sự hợp tác nhiều hơn nữa từ phía gia đình. Xin hãy đóng góp công sức, đứng phó mặc việc chăm sóc con em mình cho các trưởng. Mà gia đình thôi cũng chưa đủ. Phải chăng đã đến lúc các tổ chức cộng đồng, chính quyền địa phương cũng nên có hỗ trợ cụ thể hơn cho phong trào hướng đạo? Các vị dân cử có mặt trong các buổi phát giải Hoàng Kim và Đại Bàng cũng nên tìm ra nhiều chính sách hơn để hỗ trợ tài lực cho một môi trường giáo dục thanh thiếu niên lý tưởng như Hướng Đạo Việt Nam. 

Đoàn Hưng

Jun 17, 2012

Jun 13, 2012

MIRROR - by Doan Quoc Sy Tam

When you at a mirror, you think of yourself.



When you are angry, you don't see the monster that everyone is seeing, but if you look at a mirror, you can see the monster that everyone else is seeing. This goes the same with your emotion. The mirror has every emotion that you have and your looks. When you look at a mirror, you can see many things.  


You might see a monster,


a king,


a comedian,




but the most important thing, is that the person in that mirror is you.


Wish that when you look at the mirror, you only see yourself !

GOOD LUCK OF BEING YOURSELF!

Jun 9, 2012

Chụp ảnh với tốc độ nhanh - ANH QUÂN


Thật ra kỹ thuật bắt những vật chuyển động nhanh khi chụp ảnh không có gì là mới mẻ. Các nhà nhiếp ảnh đã làm bao nhiêu năm nay rồi. Chẳng qua chúng ta thiếu sự nghiên cứu nên khi chụp chiếc xe chạy nhanh, người cử động nhanh , các thể thao gia , các con vật chạy nhanh... thì có kết quả tấm hình mờ và chẳng rõ gì hết. Sau đây là một vài cách chụp hình khi muốn bắt một cái gì chuyển động nhanh.

Khi đi xem một trận thể thao như Tennis, một buổi đại nhạc hội mà muốn chụp những người đánh đờn hay một con chim đang bay hoặc cuộc đua xe ... thì tất cả mọi thứ là đang “Động”, thì người chụp ảnh phải làm công việc là chuyển trạng thái “Động” qua “Tĩnh” trên tấm ảnh và việc quan trọng nhất là phải làm sao cho tấm ảnh được nét , còn không là mờ chẳng thấy gì hết.

Chìa khóa chính trong việc bắt vật chuyển động nhanh là cách sừ dụng “Tốc Độ” (Shutter Speed) của máy ảnh . Cái gì mà nó nhanh thì tốc độ của máy mình của phải nhanh theo. Việc đơn giản mà nó nhanh quá mà máy mình chậm thì làm sao ra hình.

Căn bản cách dung “Tốc Độ” – Shutter Speed trong máy ảnh của mình .

Cầm cái máy ảnh của mình lên, nhìn vào cái nút xoay tròn thường nằm phía bên phải, xoay qua nút AV .

Dùng ngón tay ấn nhẹ vào cái nút mà mỗi lần mình bấm để chụp tấm ảnh. Khi ấn nhẹ thì mình sẽ thấy một con số hiện lên  phía bên trái trong khung  ảnh . Con số hiện lên một cách giao động, nếu đứng ngoài trời vào buổi trưa sẽ là con số sẽ rất cao từ 80, 100, 125, 250 lên tới 500 hay 1000 nếu bầu trời nhiều ánh sang. Còn ở trong nhà thì sẽ là 30, 15 , 10.... nếu ánh sáng tối thì càng xuống thấp. Đây gọi là Shutter Speed – Tốc độ máy ảnh.

Sự tăng giảm tốc độ tùy thuộc vào Khổ Độ (aperture) và ISO.

Vậy một vật di chuyển nhanh thì tốc độ của máy ảnh phải tăng theo

Dưới đây là một bản hướng dẫn chọn sao cho đúng tốc độ khi chụp vật di chuyển. Tuy nhiên cái mà khó nhất là ống kính, vì quá tốn kém. Ống kính 70-200mm giá cả gần cả 3.000 đô la rồi. Còn tới 400mm thì trên cả 5000 đô la. Nếu chúng ta làm ra tiền thì vấn đề sắm ống kính không còn là vấn đề quan trọng nữa. Nhưng thôi không ra tiền thì cũng cố có một số kiến thức để nói dóc cho vui. 

Subject
Speed
Distance
Effective
Focal length
Direction of movement across frame.
Towards camera
Diagonal
Runner
12mph
10m
200mm
1/1500 sec
1/350 sec
1/750 sec
Runner
12mph
20m
300mm
1/1000 sec
1/250 sec
1/500 sec







Motorbike
50mph
30m
100mm
1/1000 sec
1/250 sec
1/500 sec
Motorbike
100mph
30m
100mm
1/2000 sec
1/500 sec
1/1000 sec
Aeroplane
500mph
2000m
400mm
1/500 sec
1/125 sec
1/250 sec
Aeroplane
500mph
1000m
400mm
1/1000 sec
1/250 sec
1/500 sec

Tóm tắt là khi chụp một tấm ảnh chuyển động thì nên luôn để ở tốc độ cao (Shutter Spped). Còn chọn Tốc Độ thế nào cho đúng thì phải sử dụng phương pháp “Trail & Error” thôi, cứ thử chụp với các tốc độ rồi chọn tấm nào vừa ý mà thôi. Còn dưới đây là thí dụ một số ống kính cho một số môn thể thao.

Cricket
400mm
Motorcross
100mm
Rugby
300mm
Showjumping
200mm
Skateboarding
35mm
Football
300mm
Surfring
500mm
Runners
50 mm

Còn chụp thế nào cho đẹp thì là cả một môn học và một bài viết khác . Hy vọng trong tương lai sẽ đóng góp một bài viết khác về “Sport & Action”. Giờ thì để một số ảnh chụp trong một buổi AIR SHOW vào cuối tháng 5 tại Anh quốc. Hầu như các tấm ảnh đều chụp ở tốc độ cao là 1/500sec để bắt các chiếc máy may đang bay ở tốc độ nhanh. 

ANH QUÂN