Devils or Angels?
When they get together, cousin Na calls the occasion a farmyard summit and puts herself on alert: “It’s a mouse, a pig and a rooster gathering,” she says. “While the mouse always sulks, the pig always reacts indifferently or selfishly to the sulking. As to the rooster, he apparently acts as the elder judge, but is practically very partial, thus causing more turmoil than peace.”
Things can get worse. The mouse may be tired of sulking and start screaming at the top of his voice, or trying a bite at any living creature attempting to calm him down. The pig, losing track of the philosophical indifference he usually has when enjoying food, then messes up his curly hair and screams back. In such emergency, the rooster crosses his arms more tightly and brings his eyebrows together in a more serious frown and thunders his favorite command “Shut up!”
All this tumult for no reason at all! Cousin Na, with her typical cold impatience, usually shrugs her shoulders before slowly leaving the farmyard.
In the evening, when Mother Mouse and Mother Pig (who happens to be one woman) comes home from work, cousin Na congratulates her on her sons’ noisy achievements of the day. As usual, she gets nervous about the report and voices her unvaried preaching: “Don’t you love your little brother?” (angry preaching to the elder) and “Why are you so naughty, my darling?” (helpless preaching to the younger).
The uncreativity of the preaching makes unfairness more obvious in Mummy’s tone. No says: “Mummy I think you are very biased!” Bi says: “Aunt Hoa, I think you are very very biased, indeed!”. Mummy (or Aunt Hoa) silently pleads guilty, while the impossible Oui keeps chanting his melodious complaint: “Mummy doesn’t love Oui. Mummy loves No only. Let it beeeeee!” Mummy hurriedly pleads unguilty. What a confusing trial!
After dinner, with all the adults back home, the farmyard looks more like a sitting room. No enjoys his evening because Bi is spending the night with him. When time for music practice comes, Daddy (or Uncle Hung) asks Bi and No to take their violins. They have been taking private lessons for three years and their violin playing now produces distinct voices of their own. Neighbors complain about the “funeral noise” the two boys make with their violins. It’s only because they don’t know that one listens better , not with one ears, but with one’s heart. With the heart listening, the immature violins sound carefree and joyful. Even the impossible Oui in Mummy’s lap is caring about the sounds, with his feet beating the time. At the end of each part, he heartily claps his hands.
Mummy takes the opportunity to please the bigger boys: “You see, little Oui admires you two.”. Bi, with his innate sense of humor, grins his thanks: “Thank you gentleman for your wooden ears!”. No, doubled up in laughter, echoes the phrase he likes: “the gentleman with wooden ears!”
Music is, in fact, doing its magic, later on, Oui agrees to sing a series of songs he just learned in his nursery. No changes a reading text from his English book into a rhythmic chant, similar to the rhythm of his violin lesson. BI tries to reproduce this rhythm on his violin.
Mummy also takes the opportunity to draw a new picture of the gang of three. She says: “Let’s have a contest. I’ll ask you questions. Before you answer, press the electric button”
- We can’t see any electric button.
- Use your imagination. Ready? Who’s the most powerful?
- Riiing! Bi.
- Wrong. It’s Oui. He can make everybody in the family run around when he screams and also when he smiles. Who’s the toughest?
- Riiing! No. Last year he had an operation and can show the scar in his belly now.
- Right. Also because he still eats two bowls of noodle after that. Who has the most tender heart?
- Riiing! Oui; he cries all the time.
- Wrong. It’s Bi, he cries even more often. He cried last week, when his mum and sister went away from only a week. Who’s the most imaginative?
- Riiing! Bi. He can draw a cartoon.
- Not exactly. Oui is even more imaginative. Yesterday evening he imagined this dramatic story: “Daddy doesn’t love Oui. Daddy takes No and Bi out. Oui stays home. Then Oui goes to have noodle, but there is no noodle left. WAAA”. Any chance of his becoming a novelist in the future?
With the contest, the house is filled with noise again, healthy noise this time. Later, after the three devils have gone to bed, Aunt Hoa says to cousin Na: “There are many Bi’s, many No’s and many Oui’s. Bi shows his “power” when he wants to hide his easy tears. No has passion for food now, but he will also have passion for other things later. Oui may be lamenting all the time, but he’s just exercising his dramatic creativity”.
“I know, Auntie”, Na answers. There are three angels inside these three devils. I’ll have to bear the devils and desperately hope for the angels to appear soon”. Cousin Na is just dramatizing things. She knows that the angels do appear from time to time.
When they get together, cousin Na calls the occasion a farmyard summit and puts herself on alert: “It’s a mouse, a pig and a rooster gathering,” she says. “While the mouse always sulks, the pig always reacts indifferently or selfishly to the sulking. As to the rooster, he apparently acts as the elder judge, but is practically very partial, thus causing more turmoil than peace.”
Things can get worse. The mouse may be tired of sulking and start screaming at the top of his voice, or trying a bite at any living creature attempting to calm him down. The pig, losing track of the philosophical indifference he usually has when enjoying food, then messes up his curly hair and screams back. In such emergency, the rooster crosses his arms more tightly and brings his eyebrows together in a more serious frown and thunders his favorite command “Shut up!”
All this tumult for no reason at all! Cousin Na, with her typical cold impatience, usually shrugs her shoulders before slowly leaving the farmyard.
In the evening, when Mother Mouse and Mother Pig (who happens to be one woman) comes home from work, cousin Na congratulates her on her sons’ noisy achievements of the day. As usual, she gets nervous about the report and voices her unvaried preaching: “Don’t you love your little brother?” (angry preaching to the elder) and “Why are you so naughty, my darling?” (helpless preaching to the younger).
The uncreativity of the preaching makes unfairness more obvious in Mummy’s tone. No says: “Mummy I think you are very biased!” Bi says: “Aunt Hoa, I think you are very very biased, indeed!”. Mummy (or Aunt Hoa) silently pleads guilty, while the impossible Oui keeps chanting his melodious complaint: “Mummy doesn’t love Oui. Mummy loves No only. Let it beeeeee!” Mummy hurriedly pleads unguilty. What a confusing trial!
After dinner, with all the adults back home, the farmyard looks more like a sitting room. No enjoys his evening because Bi is spending the night with him. When time for music practice comes, Daddy (or Uncle Hung) asks Bi and No to take their violins. They have been taking private lessons for three years and their violin playing now produces distinct voices of their own. Neighbors complain about the “funeral noise” the two boys make with their violins. It’s only because they don’t know that one listens better , not with one ears, but with one’s heart. With the heart listening, the immature violins sound carefree and joyful. Even the impossible Oui in Mummy’s lap is caring about the sounds, with his feet beating the time. At the end of each part, he heartily claps his hands.
Mummy takes the opportunity to please the bigger boys: “You see, little Oui admires you two.”. Bi, with his innate sense of humor, grins his thanks: “Thank you gentleman for your wooden ears!”. No, doubled up in laughter, echoes the phrase he likes: “the gentleman with wooden ears!”
Music is, in fact, doing its magic, later on, Oui agrees to sing a series of songs he just learned in his nursery. No changes a reading text from his English book into a rhythmic chant, similar to the rhythm of his violin lesson. BI tries to reproduce this rhythm on his violin.
Mummy also takes the opportunity to draw a new picture of the gang of three. She says: “Let’s have a contest. I’ll ask you questions. Before you answer, press the electric button”
- We can’t see any electric button.
- Use your imagination. Ready? Who’s the most powerful?
- Riiing! Bi.
- Wrong. It’s Oui. He can make everybody in the family run around when he screams and also when he smiles. Who’s the toughest?
- Riiing! No. Last year he had an operation and can show the scar in his belly now.
- Right. Also because he still eats two bowls of noodle after that. Who has the most tender heart?
- Riiing! Oui; he cries all the time.
- Wrong. It’s Bi, he cries even more often. He cried last week, when his mum and sister went away from only a week. Who’s the most imaginative?
- Riiing! Bi. He can draw a cartoon.
- Not exactly. Oui is even more imaginative. Yesterday evening he imagined this dramatic story: “Daddy doesn’t love Oui. Daddy takes No and Bi out. Oui stays home. Then Oui goes to have noodle, but there is no noodle left. WAAA”. Any chance of his becoming a novelist in the future?
With the contest, the house is filled with noise again, healthy noise this time. Later, after the three devils have gone to bed, Aunt Hoa says to cousin Na: “There are many Bi’s, many No’s and many Oui’s. Bi shows his “power” when he wants to hide his easy tears. No has passion for food now, but he will also have passion for other things later. Oui may be lamenting all the time, but he’s just exercising his dramatic creativity”.
“I know, Auntie”, Na answers. There are three angels inside these three devils. I’ll have to bear the devils and desperately hope for the angels to appear soon”. Cousin Na is just dramatizing things. She knows that the angels do appear from time to time.
CHUYỆN BA ĐỨA NHÓC
Má Thuỳ dịch
Thiên thần hay Ác quỷ?
Lần nào mấy thằng nhóc tụ tập lại, Na gọi đó là cuộc họp thượng đỉnh của trại chăn nuôi và lập tức chuẩn bị phòng ngự. “Đó là cuộc họp của một con chuột, một con heo,và một con gà trống. Trong khi con chuột lúc nào cũng sưng sỉa, con heo rất giỏi tảng lờ một cách dưng dưng hoặc íck kỷ. Còn con gà trống thì lúc nào cũng làm như mình công minh lắm, nhưng lại rất thiên vị, do đó chỉ tổ gây thêm giông tố thay vì giải hòa”.
Vậy chứ mọi sự còn có thể tệ hơn. Con chuột có thể chán sưng sỉa và bắt đầu gào lên đến tận óc, hoặc nhào vô cắn bất kỳ sinh vật nào lảng vảng tới với hy vọng xoa dịu nó. Con heo bị lôi ra khỏi trạng thái dửng dưng với mọi sự chung quanh, nhất là khi đang ăn, liền vò cái đầu tóc sẵn đã rối bù và gào lại to hơn. Trong tình trạng báo động đó con gà trống khoanh tay trước ngực và chau mày bực dọc trước khi phát ra một lệnh truyền ồm ồm: “Câm mồm!”
Mà thật ra cơn giông tố này chẳng phát xuất từ cái gì hết! Na, là người có biệt tài giữ được vẻ lãnh đạm khi bực dọc, lẳng lặng nhún vai đi ra khỏi trại chăn nuôi. Buổi tối khi Mẹ Chuột và Mẹ Heo đi làm về (thật ra chỉ là một nhân vật mà thôi), Na thường chúc mừng bà mẹ về thành tích quậy của hai quý tử. Phản ứng thường lệ của mẹ Hòa là: “Con không thương em con sao?” (giọng tức giận dành cho thằng anh) và “Sao con hư quá vậy Oui?” (giọng van lơn tuyệt vọng dành cho thằng em).
Bài giảng nhàm chán này làm cho sự bất công của mẹ Hòa càng lộ rõ. Nô liền nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ thiên vị thằng Oui”. Bí liền hùa theo: “Đúng rồi đó cô Hòa. Cô Hòa thiên vị thằng Oui thiệt đó”. Mẹ Hòa im lặng hối lỗi, trong khi thằng Oui không ngừng chạy cái băng cassette muôn thuở: “Mẹ không thương Oui, mẹ chỉ thương Nô thôi. Không thèm đâu. Không cââần đâu!!!”. Mẹ Hòa lật đật chối tội. Thật là một phiên tòa hỗn loạn!
Sau bữa ăn tối, khi tất cả người lớn tề tựu đông đủ, cái trại chăn nuôi nhìn yên tĩnh hơn. Nô rất hài lòng vì anh Bí ở lại chơi với nó tới mai. Khi tới giờ tập đàn, Bố Hưng gọi Bí và Nô đi lấy đàn ra tập. Sau ba năm học đàn, bây giờ đứa nào đàn ra giọng đứa nấy. Nhưng hàng xóm vẫn còn than phiền vì điệu nhạc đám ma do hai thằng cu sản xuất ra. Điều này là do họ không biết cách lắng nghe bằng trái tim, nếu biết, chắc họ đã nghe được sự phóng khoáng và tươi vui từ tiếng đàn non nớt của hai đứa nhóc. Ngay cả thằng Oui mà mọi người đều bó tay, khi ngồi trên lòng mẹ Hòa cũng tỏ ra chú tâm bằng cách nhịp chân theo. Đến cuối mỗi chương, Oui đều vỗ tay một cách hoan hỉ.
Mẹ Hòa lợi dụng cơ hội liền nói: “Con thấy không, em Oui rất ngưỡng mộ hai anh đó”. Bí, với tính khôi hài bẩm sinh, nhe răng cám ơn : “Cám ơn lỗ tai cây của Ngài Oui”. Nô phá lên cười ngặt nghẽo, nhại đi nhại lại: “Lỗ tai cây của Ngài Oui”.
Âm nhạc thật ra có thể đem lại phép lạ. Oui đồng ý hát một lèo mấy bài hát học được ở lớp mẫu giáo. Nô chuyển một bài đọc tiếng Anh thành một bản nhạc có vần, gần giống âm điệu một bài tập violon của nó. Bí liền đánh thử bản nhạc của Nô vừa chuyển thể trên cây đàn của mình.
Mẹ Hòa liền tiếp tục lợi dụng cơ hội để vẽ một bức tranh ba đứa. Mẹ Hòa nói: “Bây giờ mình sẽ thi nhé. Mẹ sẽ đặt câu hỏi, và mọi người sẽ bấm chuông xin trả lời”.
- Đâu có thấy nút chuông nào đâu.
- Thì tụi con tưởng tượng ra đi. Sẵn sàng chưa? Ai là người có quyền lực nhất?
- Riiiiing! Bí.
- Sai. Đó là OUi. Khi Oui cười hay khi Oui hét lên mọi người đều phải chạy tới với Oui. Vậy ai là người ngầu nhất?
- Riiiiing! Nô. Năm ngoái Nô phải đi mổ và bây giờ còn cái thẹo trên bụng để khoe.
- Đúng rồi. Mà còn vì Nô còn ăn được hai tô mì ngay sau đó nữa. Còn ai là người mềm yếu nhất?
- Riiiiing! Oui; lúc nào nó cũng khóc.
- Sai. Đó là Bí. Bí còn khóc nhiều hơn Oui. Tuần trước Bí khóc hu hu vì má Yên và chị Lù đi vắng có mỗi một tuần. Còn ai là người giàu tưởng tượng nhất?
- Riiiiing! Bí. Bí có thể vẽ hình hí họa.
- Không hẳn. Oui thậm chí còn nhiều tưởng tượng hơn. Tối hôm qua Oui “chế” ra cả một bi kịch: “Bố không thương Oui. Bố dẫn anh Bí anh Nô đi chơi. Còn Oui phải ở nhà. Rồi Oui đi ăn mì, nhưng người ta bán hết mì rồi. WAAA”. Không chừng mai mốt thằng cu này trở thành nhà văn đại tài?
Cuộc thi làm cho cả nhà ồn ào trở lại, cũng may lần này là ồn ào một cách lành mạnh (?). Sau đó khi ba thằng quỷ nhỏ đã đi ngủ, cô Hòa nói với em Na: “Ở trong thằng Bí có nhiều thằng Bí khác, thằng Nô và thằng Oui cũng vậy. Thằng Bí giả bộ diệu võ dương oai để che dấu nước mắt khóc nhè, còn Nô thì bây giờ chỉ mới đam mê ăn uống nhưng mai này sẽ còn đam mê nhiều thứ khác. Còn thằng Oui tuy lúc nào cũng rên rỉ nhưng chắc chỉ là đang tập dượt khả năng viết kịch của nó thôi”.
Na đáp: “Con biết mà cô Hòa. Trong ba thằng quỷ sứ này cũng có ba thiên thần. Con chỉ ráng chịu đựng mấy thằng quỷ sứ trong khi chờ đợi thiên thần xuất hiện thôi”. Thật ra Na cũng hay bi kịch hóa lắm đó. Na thừa biết là mấy thiên thần đó thỉnh thoảng cũng có xuất hiện mà.
Lần nào mấy thằng nhóc tụ tập lại, Na gọi đó là cuộc họp thượng đỉnh của trại chăn nuôi và lập tức chuẩn bị phòng ngự. “Đó là cuộc họp của một con chuột, một con heo,và một con gà trống. Trong khi con chuột lúc nào cũng sưng sỉa, con heo rất giỏi tảng lờ một cách dưng dưng hoặc íck kỷ. Còn con gà trống thì lúc nào cũng làm như mình công minh lắm, nhưng lại rất thiên vị, do đó chỉ tổ gây thêm giông tố thay vì giải hòa”.
Vậy chứ mọi sự còn có thể tệ hơn. Con chuột có thể chán sưng sỉa và bắt đầu gào lên đến tận óc, hoặc nhào vô cắn bất kỳ sinh vật nào lảng vảng tới với hy vọng xoa dịu nó. Con heo bị lôi ra khỏi trạng thái dửng dưng với mọi sự chung quanh, nhất là khi đang ăn, liền vò cái đầu tóc sẵn đã rối bù và gào lại to hơn. Trong tình trạng báo động đó con gà trống khoanh tay trước ngực và chau mày bực dọc trước khi phát ra một lệnh truyền ồm ồm: “Câm mồm!”
Mà thật ra cơn giông tố này chẳng phát xuất từ cái gì hết! Na, là người có biệt tài giữ được vẻ lãnh đạm khi bực dọc, lẳng lặng nhún vai đi ra khỏi trại chăn nuôi. Buổi tối khi Mẹ Chuột và Mẹ Heo đi làm về (thật ra chỉ là một nhân vật mà thôi), Na thường chúc mừng bà mẹ về thành tích quậy của hai quý tử. Phản ứng thường lệ của mẹ Hòa là: “Con không thương em con sao?” (giọng tức giận dành cho thằng anh) và “Sao con hư quá vậy Oui?” (giọng van lơn tuyệt vọng dành cho thằng em).
Bài giảng nhàm chán này làm cho sự bất công của mẹ Hòa càng lộ rõ. Nô liền nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ thiên vị thằng Oui”. Bí liền hùa theo: “Đúng rồi đó cô Hòa. Cô Hòa thiên vị thằng Oui thiệt đó”. Mẹ Hòa im lặng hối lỗi, trong khi thằng Oui không ngừng chạy cái băng cassette muôn thuở: “Mẹ không thương Oui, mẹ chỉ thương Nô thôi. Không thèm đâu. Không cââần đâu!!!”. Mẹ Hòa lật đật chối tội. Thật là một phiên tòa hỗn loạn!
Sau bữa ăn tối, khi tất cả người lớn tề tựu đông đủ, cái trại chăn nuôi nhìn yên tĩnh hơn. Nô rất hài lòng vì anh Bí ở lại chơi với nó tới mai. Khi tới giờ tập đàn, Bố Hưng gọi Bí và Nô đi lấy đàn ra tập. Sau ba năm học đàn, bây giờ đứa nào đàn ra giọng đứa nấy. Nhưng hàng xóm vẫn còn than phiền vì điệu nhạc đám ma do hai thằng cu sản xuất ra. Điều này là do họ không biết cách lắng nghe bằng trái tim, nếu biết, chắc họ đã nghe được sự phóng khoáng và tươi vui từ tiếng đàn non nớt của hai đứa nhóc. Ngay cả thằng Oui mà mọi người đều bó tay, khi ngồi trên lòng mẹ Hòa cũng tỏ ra chú tâm bằng cách nhịp chân theo. Đến cuối mỗi chương, Oui đều vỗ tay một cách hoan hỉ.
Mẹ Hòa lợi dụng cơ hội liền nói: “Con thấy không, em Oui rất ngưỡng mộ hai anh đó”. Bí, với tính khôi hài bẩm sinh, nhe răng cám ơn : “Cám ơn lỗ tai cây của Ngài Oui”. Nô phá lên cười ngặt nghẽo, nhại đi nhại lại: “Lỗ tai cây của Ngài Oui”.
Âm nhạc thật ra có thể đem lại phép lạ. Oui đồng ý hát một lèo mấy bài hát học được ở lớp mẫu giáo. Nô chuyển một bài đọc tiếng Anh thành một bản nhạc có vần, gần giống âm điệu một bài tập violon của nó. Bí liền đánh thử bản nhạc của Nô vừa chuyển thể trên cây đàn của mình.
Mẹ Hòa liền tiếp tục lợi dụng cơ hội để vẽ một bức tranh ba đứa. Mẹ Hòa nói: “Bây giờ mình sẽ thi nhé. Mẹ sẽ đặt câu hỏi, và mọi người sẽ bấm chuông xin trả lời”.
- Đâu có thấy nút chuông nào đâu.
- Thì tụi con tưởng tượng ra đi. Sẵn sàng chưa? Ai là người có quyền lực nhất?
- Riiiiing! Bí.
- Sai. Đó là OUi. Khi Oui cười hay khi Oui hét lên mọi người đều phải chạy tới với Oui. Vậy ai là người ngầu nhất?
- Riiiiing! Nô. Năm ngoái Nô phải đi mổ và bây giờ còn cái thẹo trên bụng để khoe.
- Đúng rồi. Mà còn vì Nô còn ăn được hai tô mì ngay sau đó nữa. Còn ai là người mềm yếu nhất?
- Riiiiing! Oui; lúc nào nó cũng khóc.
- Sai. Đó là Bí. Bí còn khóc nhiều hơn Oui. Tuần trước Bí khóc hu hu vì má Yên và chị Lù đi vắng có mỗi một tuần. Còn ai là người giàu tưởng tượng nhất?
- Riiiiing! Bí. Bí có thể vẽ hình hí họa.
- Không hẳn. Oui thậm chí còn nhiều tưởng tượng hơn. Tối hôm qua Oui “chế” ra cả một bi kịch: “Bố không thương Oui. Bố dẫn anh Bí anh Nô đi chơi. Còn Oui phải ở nhà. Rồi Oui đi ăn mì, nhưng người ta bán hết mì rồi. WAAA”. Không chừng mai mốt thằng cu này trở thành nhà văn đại tài?
Cuộc thi làm cho cả nhà ồn ào trở lại, cũng may lần này là ồn ào một cách lành mạnh (?). Sau đó khi ba thằng quỷ nhỏ đã đi ngủ, cô Hòa nói với em Na: “Ở trong thằng Bí có nhiều thằng Bí khác, thằng Nô và thằng Oui cũng vậy. Thằng Bí giả bộ diệu võ dương oai để che dấu nước mắt khóc nhè, còn Nô thì bây giờ chỉ mới đam mê ăn uống nhưng mai này sẽ còn đam mê nhiều thứ khác. Còn thằng Oui tuy lúc nào cũng rên rỉ nhưng chắc chỉ là đang tập dượt khả năng viết kịch của nó thôi”.
Na đáp: “Con biết mà cô Hòa. Trong ba thằng quỷ sứ này cũng có ba thiên thần. Con chỉ ráng chịu đựng mấy thằng quỷ sứ trong khi chờ đợi thiên thần xuất hiện thôi”. Thật ra Na cũng hay bi kịch hóa lắm đó. Na thừa biết là mấy thiên thần đó thỉnh thoảng cũng có xuất hiện mà.
HẾT CHUYỆN - THE END
5 comments:
Chi Khanh oi, you should be a writer. These stories are marvelous. I'm so impressed with your whimsical yet poignant writing tone. I love it. You should write books for children. I'm serious. :)
me`ng oi, Ut het hi`nh cua con roi hay sao ma phai de^? cai hi`nh xi' gai' na`y le^n dzay?!?!?!?!
By the way, doc chuong cuoi con ngo^`i cuoi la(n cuoi bo`.! hehehehe :@)
Na oi,
Con trong hinh nay nhin giong .. con ga^'u - rat nga^`u. Vay moi xu*'ng dda'ng la dda.i su ti? cua con heo, con ga` va con chuot cho*' hehehe
Thanks Ngocster. I think my translator -ma Thuy- deserves bigger hands. She recreates my ideas so brilliantly. That's easy to understand: she is one of our gang.
Actually the story was an assignment I was asked to write for a Creative Writing seminar. I' ll keep you informed of other "assignments." You do the grading, OK?
Khanh
Het is nu rustig in huis. Jij mist het lawaai nu en dan. De lawaaimakers zijn weer verhuisd. Ik denk dat ook Na ze daar mist. Over een paar jaar zijn ze geen lawaaimakers meer. Wie gaat er dan voor leven zorgen in de familie?
Post a Comment