Aug 22, 2011

Tôi đi coi phim Xì Trum - ANH QUÂN




Hồi còn bé tôi rất mê xem truyện hình. Tôi còn nhớ khi còn học mẫu giáo là trường Aurore (hình như giờ là trường Lương Định Của, đường Nguyễn Đình Chiểu), mỗi lần tan học, mẹ tôi đón tôi, đi bộ qua đường Cao Thắng để về nhà, thì đi ngang qua tiệm bán sách, gần rạp Văn Hoa là mẹ tôi mua cho tôi quyển sách hình. Lúc đó tác giả cho các quyển truyện tranh đều “Made In Cholon” như siêu nhân, người điện quang, hiệp sĩ mù... Đây là loại truyện bị đánh giá văn hóa thấp, các gia đình nhà giàu là cấm tiệt không cho con cái đọc, nhưng tôi thấy con cái họ còn mê các tập truyện tranh vẽ này hơn là loại tủ sách nhi đồng quốc tế, bao gồm những loại sách như “Bạch Tuyết và 7 chú lùn”, “Cô bé lọ lem”, “Cô bé khăn quàng đỏ”....

Qua đến năm 1973, quân đội Hoa Kỳ rút ra khỏi Việt Nam. Sinh hoạt văn nghệ và văn hóa Việt Nam bắt đầu thay đổi. các ca sĩ nhạc trẻ Việt Nam bắt đầu hát nhạc ngoại lời Việt, một loạt sách hình Việt Nam được xuất hiện, mới xem là tưởng truyện hình Việt Nam nhưng xem rồi thì không phải. Đó là sách hình ngoại quốc dịch qua tiếng Việt. Hai nhân vật chuyên dịch loại sách này là do Kỳ Phát và Trường Kỳ. Theo lời ông Trường Kỳ kể “... ông anh Nguyễn Văn Thành bầy ra trò dịch sách hình Tây để anh em sống cầm hơi. Kỳ Phát và tôi từ đó làm việc như điên. Phát thì dung giấy sáp tô lại hình của những quyển Lucky Luck, Tintin hoặc Schtroumphs vv... Sau đó là đến lượt tôi ngồi dịch như máy...”
Các loạt truyện như Tin Tin, Tí Hon Thần Lực, Xì Trum, Asterrix và Obelix, Phan Tân Sĩ Phú, Lữ Hân và Phi Lục ... trở nên thu hút đám khách thiếu nhi, các truyện tranh của các chú Chợ Lớn mờ dần trong bong chiếu, ngoài trừ hai bộ truyện hình Tàu còn gây sự chú ý cho đám nhỏ là “Tề Thiên Đại Thánh” và “Phong Thần”. Cho mãi cho đến năm 1975 thì loạt truyện tranh của Nhật bắt đầu gây ấn tượng là “Tiểu Lưu Manh”, nhưng tới lúc đó Miền Nam bị đứt phim. Tất cà mọi truyện hình là loại sách phản động, được trưng bày trong trung tâm “Tội Ac Mỹ Ngụy”, sợ thật ! thế là nhi đồng miền nam phải tự giác từ bỏ các quyển sách hình, nhìn các chú Xì Trum bị đốt trong đám lửa y như màu đỏ tràn dần từ Bắc đến Nam và làm cho mọi người có một cái gì tiếc nuối. Rồi các em thiếu nhi đi làm quen với những câu chuyện Việt Nam từ miền bắc như Anh Kim Đồng, Lê Văn Tám, xa hơn nữa là truyện Lý Tự Trọng, Nguyễn Văn Trỗi, Võ Thị Sáu....

Hầu như tất cả các truyện tranh ngoại quốc ta xem đều là từ các nhà họa sĩ từ Bỉ quốc, vì xứ Bỉ xài chữ Pháp nên lúc bé cứ hay nhầm lẫn là sách hình của Pháp. Trong các truyện tôi xem là tôi thích nhất truyện Xì Trum, có lẽ nhìn các chú Xì Trum đáng yêu, tôi thích hết các chú Xì Trum có tên gọi là Tí Vua (PaPa Smurf), Tí lười (Lazy Smurf), Tí Cận (Brainy Smurf) , Tí Quạu (Clumsy Smurf) , Tí Cô Nương, Tí Siêng (Handy Smurf), Tí Tham (Greedy Smurf) và vv...

Tiếng Anh gọi Xì Trum là Smurfs, tiếng Pháp là Les Schtroumpfs và tiếng Hà Lan là Smurfen. Cha đẻ ra Xì Trum là ông Peyo (tên thật của ông là Pierre Culliford), người Bỉ quốc. Ong sinh vào năm 1928 tại Brussels, bố của ông là người Anh và mẹ là người Bỉ. Ong qua đời vào đêm Giáng Sinh năm 1992, chết vị bệnh đau tim và hưởng thọ 64 tuổi.

Xì Trum được chào đời vào ngày 23 tháng 10 năm 1958. Vào ngày hôm đó Peyo đi ăn cơm với người bạn đồng nghiệp là André Franquin ở một bờ biển tại Bỉ quốc, mà ông André là cha đẻ của loạt truyện hình Spirou et Fantasio (tiếng Việt mình gọi là Phan Tân và Sĩ Phú) loạt truyện này ra đời vào năm 1938, rất thành công bên châu âu như truyện TIN TIN và Asterix. Trong bữa cơm ông Peyo muốn André đưa lọ muối, không biết lý do gì mà Peyo nói không ra chữ muối bằng tiếng Pháp, thế là ông nói luôn chữ Schtroumpfs, thế là gia đình Xì Trum được ra đời nhưng lúc đó ông Peyo đang làm việc cho cơ quan sản xuất truyện hình, của Franco-Belgian Comic (quốc gia Pháp và Bỉ hợp tác phát hành chuyện hình), ông đang vẽ truyện tranh về hai nhân vật thời trung cổ là Johan và Pirlouit (tiếng Anh gọi là Johan và Peewit, còn tiếng Việt mình kêu là Lữ Hân và Phi Lục) và do tạp chí Spriou phát hành. Khi câu truyện tranh “Cây sáo có 6 cái lỗ - The flute with six holes”, hai nhân vật chính là Lữ Hân và Phi Lục nhưng phải cần them cái vai phụ họa, thế là gia đình Xì Trum được tham dự. Cho đến năm 1959 thì ông Peyo mới cho chuyện nhà Xì Trum thành một tập truyện riệng biệt liên tục là 101 anh chàng Xì Trum, tuổi trên cả trăm, riêng Tí Vua trên 500 tuổi, luôn bị tên phù thủy Gà Mên và con Mèo đến bắt sống để đem về chế thuốc trường sanh. Với tài chỉ huy sang suốt của Tí Vua, tất cả âm mưu của Gà Mên bị thất bại và luôn bị thua trận một cách đau đớn.

Truyện Xì Trum thành công cả hai thập niên tại Bỉ và Pháp. Công ty Schliech đồ chơi Đức quốc đứng ra thầu sàn xuất các chú Xi Trum, riêng Quân vào những năm 80 đi Đức chơi, thường mua các chú Xì Trum cho người em trai. Hình như người em Quân đã sưu tầm cũng đến 50 chú Xì Trum rồi. Công ty Schliech mỗi năm sản xuất khoảng 12 chú Xì Trum (trong đó có Tí Cô Nương), cho đến ngày hôm nay đã 300 triệu chú Xì Trum bán toàn trên thế giới. Hai công ty là Xăng Dầu BP và McDonal’s đã sử dụng các chú Xì Trum trong việc quảng cáo.

Vào đầu thập niên 80, các chú Xì Trum thật sự gia nhập vào thị trường Bắc Mỹ qua loạt phim hoạt hình. Chương trình “Saturday morning cartoon” đã phát hình phim hoạt hoạt Xì Trum trên đài NBC của Hoa Kỳ từ năm 1981 cho đến 1989. Đây là chương trình thành công với các em thiếu nhi tại Bắc Mỹ. Vào năm 1989 đài NBC chấm dứt chương trình phim hoạt họa Xì Trum vì số lượng người xem giảm và kế hoạch phát triển chương trình “Today morning show. Cho mãi hơn 10 năm sau công ty Sony Pictures có kế hoạch ra lại phim Xì Trum và được trình làng vào ngày 29 tháng 7 năm 2011. Phim được mang tựa đề “The Smurfs” loại phim 3 chiều – 3D. Phim dài 102 phút, chi phí sản xuất phim là $110 triệu và đã đạt doanh thu là $242.2 triệu.

Nội dung phim xin trích từ Wikipedia
“Khi phim bắt đầu, dân làng Xì Trum đang chuẩn bị cho Lễ hội Trăng Xanh. Nhờ phép thuật, Tí Vua nhìn thấy những cư dân Xì Trum bị nhốt trong những cái lồng, Tí Vụng Về đánh rơi cây gậy rồng, và Gargamel trở nên đầy quyền lực. Ông khuyên Tí Vụng Về không nên rời khỏi làng để đi lấy cây thuốc xì trum, nhưng cậu đã bí mật làm vậy. Gargamel nhìn thấy Tí Vụng Về và đuổi theo cậu về làng. Sau đó là cảnh chạy trốn đầy hoảng loạn, nhốn nháo của những Xì Trum, và rồi Tí Vụng Về chạy trốn vào hang cấm. Tí Vua, Tí Cô Nương, Tí Quạu, Tí Cận và Tí Ngầu phát hiện và đuổi theo cậu, cuối cùng tìm thấy cậu ở rìa dốc đứng. Trong khi cứu Tí Vụng Về lên, họ bị hút vào một lốc xoáy và nó đưa họ đến New York. Cặp đôi Patrick và Grace gặp họ [những Xì Trum] và tất cả họ đã làm bạn với nhau.

Tí Vua nghĩ rằng ông có thể đưa họ về làng chỉ sau hai đêm, nhưng trước hết ông phải biết phép thuật làm được điều này. Patrick nói rằng có một hiệu sách cũ trong thành phố, và họ đi đến đó. Sau một hồi tìm kiếm, họ tìm thấy quyển truyện tranh về chính họ, chứa đựng phép thuật họ cần tìm. Sau khi biết rằng những Xì Trum đang ở hiệu sách, Gargamel đi đến đó và lấy được một cây gậy rồng. Gargamel dùng cây gậy để bắt cóc Tí Vua. Những Xì Trum đã hứa là sẽ không quay về giải cứu Tí Vua, nhưng Tí Vụng Về do bị bỏ ở nhà nên đã không hứa lời hứa đó, và Patrick cũng không hứa như vậy, nên họ nghĩ ra kế hoạch cứu Tí Vua. Rồi những Xì Trum khác cũng đồng ý giúp. Trong lúc đó, Gargamel đang chiết xuất "tinh chất Xì Trum" từ Tí Vua và truyền nó vào cây gậy rồng, khiến Gargamel trở nên quyền lực hơn bao giờ hết.

Patrick và những Xì Trum đấu với Gargamel trong khi Tí Cô Nương cứu Tí Vua. Cùng lúc, Tí Cận đã làm phép và mở được cánh cửa, cậu quay về làng và kêu gọi những Xì Trum khác đến trợ giúp. Gargamel lần nữa bắt được Tí Vua và ném ông lên không, nhưng Patrick đã giữ được Tí Vua lại. Ngay trước khi Gargamel tiêu diệt cả hai, Tí Ngầu bắt được gậy rồng, nhưng lại làm rơi. Tí Vụng Về cố bắt lại cây gậy, Tí Vua và những Xì trum khác nghĩ rằng cậu sẽ không làm được, nhưng, trước sự ngạc nhiên của hết thảy, Tí Vụng Về đã chụp được gậy phép. Không có cây gậy, Gargamel không còn sức mạnh, và Tí Vua phá hủy cây gậy mãi mãi. Rồi những Xì Trum trở về làng. Loạt ảnh trong phần kết thúc phim cho thấy Patrick và Grace có một bé trai và họ đặt tên đứa trẻ là Blue.”

Ngoài ra có hình ảnh dể thương nhất là khi một chú Xì Trum từ biệt New York, chú mặc váy của người Scotland, thì cái váy tung lên thấy phía sau quần lót là chử I love New York. Phim coi rất vui nhộn, nhất là ai là Fan của Xì Trum từ thập niên 70 thì khi xem ít nhiều nhớ lại thời thơ ấu. Những người trẻ lớn lên tại Việt Nam ngày này có lẽ không ai biết là Xì Trum có mặt tại Việt Nam đã gần 40 năm và không hiểu nguyên nhân tại sao được ghi lại là Xì Trum được bắt đầu từ nhà sách Thanh Niên?
Nhạc Xì Trum được hát trong nhiều thập niên qua với các ngôn ngữ khách nau, nhưng bài thành công nhất là bà “The Smurf Song” do tác giả Pierre Karter người Hà Lan và đã chiếm hạng nhất trong chương trình nhạc POP tại 16 quốc gia và hơn 10 triệu đĩa CD được bán ra. 


Ngoài ra còn có những công viên giải trí thiếu nhi mang tên Xì Trum. Vào năm 1984 xuất hiện tại Bắc Mỹ, Quân đã đi thăm làng Xì Trum trong công viên Great America gần San Jose. Vào năm 1989 vùng Lorrain tại Pháp đã có công viên Smurf có tên là Big Bang Schtroumpf. Tại khu vui chơi Canada’s Wonderland đã có làng Smuf. Vậy ai ghé Toronto nhờ bạn bè dắt đi khu Wonderland.
Phim Xì Trum là một cuốn phim giải trí nên đi xem vì phim sẽ cho chúng ta quên đi những ngày đi làm mệt nhọc và những lo toan trong cuộc sống. Đây là phim đáng nhớ của mùa hè 2011.

ANH QUÂN
 
 

Aug 20, 2011

Ánh Thiên Thai - MINH DUY

Ánh Thiên Thai

Sáng nay tháng Tám thanh tao

Muôn hoa hợp nắng giao hoan ngạt ngào

Trong xanh lành mát trời cao

Quanh đây là ánh đường vào Thiên Thai.


Xin gởi đến linh hồn

chị Tuyết Minh thương yêu

Minh Duy

08/01/2011

Từ già, bước sang trẻ ...






 
Vậy phải tìm cách không đi vào "Bánh Xe Luân Hồi" !!!! Khó lắm ... Tuy nhiên hình ảnh này bà chụp tui thấy là dễ chịu vì trong một ngày tui gặp bao nhêu sự tham lam và ham muốn... mọi thứ chỉ là tạm bợ nhưng không bỏ được. Kể bà một chuyện tui nghe ngày hôm nay.

Năm ngoái có ông A từ VN qua đây chơi, thăm ông em cột chèo tên B , ông A nói chuyện với tui là buôn bán giàu có tại Sài Gòn.

Năm nay ông B gặp tui, khuôn mặt buồn bả, noi ông A tại Sài Gòn bị gạt, làm ăn thua lỗ, nên giựt nợ. ông B mua miếng đất tại SAIGON, nhờ ông A đứng tên và ông A lén đem đi bán không nói tiếng nào, còn nữa vài tháng trước ông B về Sai Gon gặp ông A , ông A tỉnh bơ nói với ông B có miếng đất mới rẻ lắm mua không? Ông B buồn quá đi về London vì biết ông còn có ý gạt mình....

Tui nghe xong chuyện tui không nói gì và tui chỉ nghĩ ông B qua Anh quốc 30 năm thì 20 năm đầu ông B đi làm và vợ ở nhà lảnh trợ cấp và tiền nhà, tối thiểu trong vòng 20 năm là ông B đã lấy nhà nước Anh $200 ngàn đô la. 10 năm sau chính phủ Anh làm gắt quá vợ ông B bỏ tiền trợ cấp những khai lương thấp để hưởng tiền nhà , tối thiểu là $100 ngàn đô la...

Người anh em cột chèo của ông ta lừa thì ông ta thấy đau khổ... còn thằng chính phủ Anh cưu mang ông sống tự do , con cái học thành tài , ông ta gạt thì thấy không có gì tội lỗi...

Bởi vậy muốn hiểu cái bánh xe Luân Hồi khó lắm...
 
Quân

  

Thư Cụ gửi thằng chắt SÓC



Hôm nay ngày 20 tháng 8 năm 2011, cụ nghe tin thằng chắt Sóc ra đời.  Vậy là đại gia đình nhà mình đã đạt tiêu chuẩn tứ đại đồng đường.  Bà bác Thanh của cháu nói đùa là "tứ đại tán loạn đường", ý nói đám con cháu trong đại gia đình nhà ta ở rải rác trên ba đại lục Á, Úc, Mỹ.

Cụ nhớ lại nhạc phụ của cụ (cụ Tú Mỡ) có bài thơ rất hay như sau:

TÚ DỬNG MỠ 

Tú dửng mỡ cưỡi xe bình bịch,
Máy nổ vang xình xịch chạy như bay.
Bóp còi toe như quát tháo dương vậy,
Khách đường cái vội giãn ngay tăm tắp.

Tú nhớ thưở còn đi xe đạp,
Một thứ xe chậm chạp hiền lành.
Trên đường đông dù chuông bấm liên thanh
Khách đủng đỉnh làm thinh không chịu tránh.

[...]

Cụ Tú Mỡ kết luận:

Ồ ngán nhỉ ở trên cõi tục,
Con người ta bất độc, bất anh hùng!

Câu cuối cùng cụ Tú Mỡ có ý muốn nói rằng thật đáng ngán khi con người ta ở đời, nếu muốn được người khác nể sợ thì cách đối xử phải mạnh tay mới được!

Vậy là ý ngầm của cụ Tú Mỡ cũng muốn nói ở đời phải "dĩ đức báo oán" mới đúng. Nhược bằng "dĩ oán báo oán" thì "oán oán chập chùng".  

Phần cụ cũng vậy, sống ở đời, không cần phải dương oai. Thằng chắt Sóc chỉ cần mang nhiều hạnh phúc cho người khác, ắt được người khác nể và thương.

Hai cụ của chắt Sóc

Aug 19, 2011

Thằng cu SÓC


Ông bà lên chức ông bà cố
Bố Mẹ lên chức ông bà
Các bác lên chức ông bà bác
Các chú cô dì lên chức ông bà trẻ
... Và cứ thế ... sáng sớm hôm nay, 20 tháng 8 năm 2011, 
thằng cu SÓC - 3 ký lô 
lên chức cho mọi người :)



Aug 17, 2011

Tôi đi dự hội thảo Hội Chuyên Gia - ANH QUÂN



Lần đầu tiên đi dự hội thảo của Hội Chuyên Gia là 12 năm về trước. Lúc đó , tôi đi là tính cách ham vui, ở nhà riết thấy chán, đi ra ngoài gặp người Việt Nam từ nhiều quốc gia khác đến tham dự, để học hỏi thêm kiến thức về nói dóc mà hù mấy thằng bạn mình chứ. Vậy mà thoáng một cái thời gian trôi qua một cái vù hết một con giáp luôn. Cho đến lần này, tổ chức tại London, ban tổ chức là chỗ quen biết, thấy họ còn trẻ mà có tinh thần, mà mình thờ ơ quá thấy quá dở, nghĩ nên đi và tới đó quay phim cho họ để làm kỷ niệm thì đó là một điều hay.

Lần này họ cũng bàn thảo một cái đề tài không gọi là mới cho lắm là “Hội Nhập Kinh Tế và Khủng Hoảng Tài Chánh”, tuy nhiên có vài điểm khá thú vị và học hỏi thêm về kiến thức kinh tế , đó là một lãnh vực mà tôi hoàn toàn không biết gì hết.  Tất cả hội thảo của họ đều liên quan tới Việt Nam. Trong đó có một đề tài tôi thích nhất là “Bản sắc Việt xuyên quốc gia”. Tôi thích là vì có liên quan đến công việc cộng đồng mỗi ngày của tôi. Người diễn thuyết là người Anh, tên Stephan James. Anh ta nói được tiếng Việt, trình độ trung bình, lý do là hồi 5 tuổi anh ta sống tại Việt Nam trước năm 1975. Sau đó qua Mỹ sống, học hết bậc Đại Học bên đó, cho đến năm 2000, anh về lại Việt Nam sống khoảng 5 năm và làm việc tại Hà Nội, kế tiếp về lại Anh quốc một thời gian giờ thì làm việc bên Đức.
Trong thời gian ở Anh quốc, Stephan làm việc nghiên cứu về cộng đồng Việt Nam, về người Việt đi từ miền Nam, người Việt đi từ miền Bắc, du học sinh và Việt Nam trưởng thành tại nước ngoài. Anh chưa tìm hiểu về người Việt đi lậu qua quốc gia tây phương, nên vậy nghiên cứu của anh chưa hoàn tất.

Stephan có tâm sự là thời thiếu nhi của anh là sống tại vùng Gia Định Việt Nam. Khác với các con cái của nhóm người Mỹ qua làm tại Việt Nam, những người này được cấp nhà, họ đi học tại trường riêng biệt, theo giáo dục của xứ Mỹ. Còn Stephan thì hoàn cảnh khác biệt là vì mẹ của Anh là y tá, làm việc chung với Bác Sĩ Việt Nam, phục vụ cho những bệnh nhân Việt Nam, thuộc từng lớp lao đông, ngoài đô thị Sài Gòn. Nên vậy tiếng Việt của Stephan học ngoài đường phố, anh sinh hoạt chung với trẻ em Việt Nam, có lúc cũng bị ăn hiếp vì là Tây, nhưng một yếu tố quan trọng nhất anh bị mất mà lúc đó anh không biết là cho đến lúc anh ta qua Mỹ học thì anh mới nhận ra là anh đã mất “Bản sắc”, cái I.D của anh. Anh bị nghĩ như người Việt Nam và từ đó anh mới hiểu được cái giá trị của “Bản Sắc”.

Stephan nói tiếp khi qua Anh sống, anh bắt đầu gặp người Việt, anh đến nhà họ chơi, ăn cơm với họ, đi sinh hoạt cộng đồng, trao đổi ý kiến suy nghĩ và từ đó anh đi đến quyết định nghiên cứu về người Việt sống tại nước ngoài. Anh kể thường gặp người Việt, anh dừng họ lại để trao đổi tiếng Việt, ai cũng ngạc nhiên vì anh biết nói tiếng Việt nhưng có một lần duy nhất, một người Việt nghe tiếng Việt của anh xong, miệng hả to ra kinh ngạc , sau đó thành sợ hải và bỏ chạy vì nghĩ anh ta là công an Việt Nam đi bắt người.

Stephan tìm hiểu người Việt sống từng vùng khác nhau, thật ra thì không mới lạ gì đối với chúng ta, nhưng có những điều nhạy cảm, nên để người ngoại quốc viết ra dể dàng hơn chúng ta. Chẳng hạn anh ta đưa vấn đề thường người đi từ miền nam thành công trong việc học vấn, người miền Bắc chỉ nghĩ đến tiền. Thành phần du học sinh qua cũng chỉ nghĩ việc kiếm tiền và không ai muốn nói chuyện chính trị cả. Bây giờ người Việt sống lưu lạc nhiều quốc gia trên thế giới, mới nhìn vào tưởng là mỗi cộng đồng Việt Nam sống sinh hoạt anh phận tại xứ sở tại, nhưng không phải vậy tất cả đều có mối liên hệ với nhau hết là từ gia đình, kinh doanh, giáo dục, công việc và tệ hại nhất là nạn buôn ma tuý và á phiện.

Vấn đề nghiên cứu của Stephan muốn đưa ra là I.D = Bản Sắc, Resources = Tài Nguyên ,Value = Giá Trị và Foundation = Nền Tảng

Người Việt sống tha hương đã mất Bản Sắc chưa? Người Việt tới từ nhiều vùng khác nhau. Có những người từ bé đến lớn chỉ sống trong một cái làng nhỏ bé tại một vùng đất khô cằn ở Nghệ An hay Quảng Bình, chưa bao giờ có cơ hội đến thành phố Hà Nội hoặc Sài Gòn. Đùng một cái họ đi đến một thành phố quá văn minh, gấp cả trăm lần hơn Sài Gòn như Paris, London, Berlin....thì suy nghĩ của họ thay đổi, vậy họ sẽ chọn nơi nào sống, tạo một gia đình, họ bỏ hết thời gia kiếm tiền, con cái họ lớn lên, con họ sẽ ra sao? và họ còn dạy con họ về cái “Bản Sắc” không? và chính cá nhân của họ thì sao?

Còn cộng đồng Việt Nam có mất bản sắc không? 20 năm trước chúng ta có nghĩ cộng đồng chúng ta sẽ về đâu? và 20 năm sắp tới cộng đồng chúng ta sẽ về đâu?

Trong cái Bản Sắc của chúng ta là phải cần cái nền tảng, một điều quang trọng là cái tâm linh và tôn giáo. Stephan gặp khó khăn trong việc phỏng vấn người Việt khi hỏi đến tôn giáo. Có những người khẳng định được vị trí của họ là Thiên Chúa hay Phật Giáo. Có những người chỉ nói mình là đạo thờ ông bà, có những người thì vẫn câu nói ăn hiền ở lành là được, có những người nói không theo đạo nào cả nhưng cách cư xử còn hơn những người theo đạo. Tôi có nói them với Stephan những ai không khẳng định được một tôn giáo nào thì hay rơi vào cảnh mê tín dị đoan nhiều lắm. Họ tin những điều mà mình chẳng hiểu nổi là họ tin như vậy. Người Cộng Sản tin về vô thần mà bây giờ ta thấy họ đi cúng bái nhiều nhất.

Phật Giáo và Thiên Chúa giáo đóng góp xây dựng cộng đồng rất là nhiều. Trong quá khứ tôi đã phục vụ rất nhiều người khi gia đình họ có tang lễ thì tôi thường là người đi lien lạc với Thầy. Nếu không có Thầy thì quả thật là gay go cho ma chay.

Khi chúng ta cư ngụ tại đây thì cái tài nguyên chúng ta có sẵn trong người chúng ta là ngôn ngữ Tiếng Việt. Cái mà người bản xứ không thể có được. Chúng ta phải trân trọng cái tài nguyên này. Stephan có kể là gặp một em nhỏ gốc Việt sinh và lớn lên tại London, Stephan có hỏi mùa hè này em làm gì? Em nói một cách chán nản và lầu bầu nói : “Lại về Việt Nam, chán quá, không có bạn, về đó bị muỗi chích và chẳng có gì để xem”.

Stephan nói tiếp vấn đề chúng ta không để ý là các em học trong trường, gặp nhiều sắc tộc khác nhau, các em chơi với các bạn từ các quốc gia khác, học các điều của xứ khác và dần dà bỏ đi những gì mình có sẳn như là Tiếng Việt.

Giá trị của người Việt là văn hóa, cổ truyền , y phục, ẩm thực và nghệ thuật. Chúng ta không thể bỏ một trong những yếu tố đó. Cái đơn giản nhất ngày Tết Việt Nam trong nước và ngoài nước nhà nào cũng có bánh chưng hết. Cũng như ngày hội thảo hôm nay các cô trong ban tổ chức đều tha thướt với chiếc áo dài, đưa các cô lên một cái giá trị trong cái hotel sang trọng này. Người xứ khác đi qua nhìn thấy và họ học được về người Việt Nam. Đây có phải một giá trị đáng quí không?
Vậy cái vai trò công đồng không thể bỏ được vì đây là nơi đưa bản sắc Việt đi khắp 5 châu.

Anh em trong hội chuyên gia đã đóng góp một vai trò rất hữu ích trong cộng động chúng ta.  Phần tôi nghĩ họ chưa được trọn vẹn là vì họ chỉ có hang trên, không có hang dưới. Hầu như thành phần tham dự là Bác Sĩ, Kỹ Sư, Chuyên Viên, Luật Gia, Dược Sĩ... Họ thiếu mất các vai trò lao động và sản xuất. Có thể là một điều họ chưa kéo được mọi người với nhau. Riêng tôi nghĩ trong xã hội phải có nhiều tổ chức khác nhau, cộng đồng bắt buộc phải có mâu thuẫn nhưng vấn đề chính là phải xây dựng và phát triển thì mới  tiến bộ.

Trước khi chấm dứt là tôi học được một điều trong tuần vừa qua là một câu chuyện như sau :
Người phụ nữ tên Rose, được ông chủ nói là sẽ cho một công việc tại thành phố New York, lương tháng là 20 ngàn đô la. Nhưng Rose phải xa gia đình. Một năm sẽ làm “Bà Già Nô En” đi về thăm chồng và con vào mùa Giáng Sinh. Rose về nói với chồng là thôi giờ anh ở lại London, lo cho con để em đi làm xa.

Vậy những người đàn ông sẽ ý kiến sao? cho vợ đi hay không cho vợ đi? Nếu câu trả lời không cho đi thì cho thấy người chồng đó mang đầy chất nữ tính trong người. Nói nôm na là tính đàn bà. Còn người nói cho đi là người mang đầy chất nam tính vì những người như vậy họ nghĩ rất đơn giản là mỗi người một khả năng thì vợ có tài đi làm là chuyện thường và mình ở nhà coi con là chuyện tốt thôi....

Vậy chúng ta mang nam tính hay nữ tính đây (đây là câu hỏi dành cho quí ông)

ANH QUÂN
  

Hạnh Xả trong Thất Giác Chi


Nguyên nhân lớn nhất làm chúng ta cả đời phiền muộn là sự dính mắc. Chúng ta dính mắc nhiều nhất vào con người. Trong đời sống hằng ngày, chúng ta thường xuyên vướng mắc vào thân, từ đây phát sinh khổ. Nếu vướng mắc vào một đối tượng vô tri vô giác, chúng ta dễ gỡ. Nếu vướng mắc vào một đối tượng hữu tri hữu giác, chúng ta rất khó gỡ. Chúng ta có thể vướng mắc với người khác phái, người đồng phái, ngay cả bạn đồng tu và Thầy dạy đạo. Một khi có vướng mắc, công phu tu tập liền giảm. Vì thế, nếu nhận ra mình bị vướng mắc, chúng ta cần tu tập ngay hạnh xả.

Thích Phước Tịnh 
www.matthuongnhindoi.com

Aug 14, 2011

Từ Chính Nghĩa trở thành Hôi Của - ANH QUÂN


Trong một tuần vừa qua các thành phố lớn tại anh quốc xảy ra một đại nạn bất ngờ, do nhóm thanh thiếu niên trở thành những nhóm du kích chống cảnh sát Anh, đi phá thành phố và trở thành những kẻ thổ phỉ. Sự cố lan tràn rộng lớn là tại thành phố London, lúc đầu tại phía đông London sau đó lan tràn xuống phía nam London và vài ngày sau đó đi đến các thành phố lớn như Birmingham, Manchester, Liverpool.... Khi sự việc xảy vào Thứ Bảy 6 tháng 8, mới nghe y như một chính nghĩa, một cuộc cách mạng vì đêm Thứ Năm 4 tháng 8, ông Mark Duggan bị cảnh sát Anh bắn chết vì nghi ngờ có vũ khí, dân anh chị và buôn xì ke. Nhưng qua những ngòi bút của các nhà báo Anh là Mark chưa hề rút sung mà đã bị bắn rồi. Câu chuyện trở thành nghi vấn, gia đình Mark muốn biết rõ vấn đề , nên có cuộc biểu tình ôn hòa trước đồn cảnh sát, rất tiếc cảnh sát Anh chưa cho một câu trả lời thỏa đáng, lại xảy ra cuộc ẩu đả, dằng co giửa cảnh sát và một cô gái 15 tuổi, từ đó châm ngòi một cuộc bạo động, đòi công lý , nhất là có vấn đề nhạy cảm là Mark Duggan là gốc người da đen, dể đi tới hiểu lầm sự kỳ thị chủng tộc. Trong qua khứ vào thập niên 80, sau đám cưới Charlse và Diana đã xảy ra một sự cố tương tự nhưng không mạnh bạo như ngày hôm nay, rồi đến giờ sau đám cưới William và Kate lại có một sự kiện xấu xa nổi bậc, chắc William sau này không nên làm đám cưới cho con mình nữa. 


Khi bạo động xảy ra, gia đình Duggan phải lên tiếng là họ không có liên quan gì hết. Khổ một cái là vùng đông London là nơi cư ngụ của dân da màu tứ xứ, nên cái gì xấu nhất của xã hội đều có hết. Nhất trong những năm vừa qua, cuộc khủng hoảng kinh tế là cho nước Anh phải đi chánh sách “thắt lưng buộc bụng”, hết cảnh ngồi nhà hưởng nhàn, làm cho nhóm thiếu niên lớn lên hiện nay trở nên bực tức, trở nên ích kỷ khi so sánh thế hệ trước được nhiều điều hưởng thụ cá nhân.  Có hai cô gái tuổi teen vừa đi chôm chỉa một chai rượu thì nhà báo BBC hỏi “cảm giác ra sao?” thì hai cô trả lời ngay “thích quá , ăn chơi thoả thích”. Nhà báo hỏi tiếp là tại sao lại còn đi đốt tiệm, tiệm chạp phô, tiệm ăn ... thì hai cô thản nhiên trả lời là “có tiệm là giàu rồi , đốt tiệm họ là đúng”. 


Kỷ thuật khoa học càng ngày càng tân tiến, nhờ các loại điện thoại di động BlackBerry Messenger (BBM), những ông cướp trời con dung nó liên lạc lẫn nhau. Hệ thống này khá là bảo mật nên nhóm cảnh sát Anh vô cùng khó khăn để bắt chận càng làn song thông tin lẫn nhau. Một số nhà báo vui miệng nói “đây là cuộc nổi dậy BBM” làm cho công ty BlackBerry chẳng hài long chút nào. Bọn cướp nhí này đi hôi của như là có kẻ đứng sau lưng điều binh khiển tướng. Lút rút lúc công, lúc dương đông , lúc kích tây, tụi nó làm như các con chuột còn các ông cảnh sát Anh như là các con mèo, y hệt hình ảnh trong phim hoạt hoạ “Tom & Jerry”. Thêm nữa các ông cảnh sát ăn mặt áo giáp, giày bốt, đội mũ an toàn, thân hình trở nên nặng nề, thì việc bắt chuột trở nên càng khó khăn.   


Cảnh sát Anh trong những ngày qua đối sử bọn cướp nhí này khá ôn hòa, chưa dung vòi rồng, hơi cay và sung cao su, họ cứ theo chiến thuật là cảnh sát đặc biệt đi trước, đi thẳng vào đám đông là họ giải tán. Cho đến giờ họ đã bắt gần 1000 người phá phách và hôi của. Có một số người là dân có học là kỹ sư không tự chủ nổi cũng tự nhiên đi lấy hàng như mọi người. 


Việc xảy ra đến lúc cao điểm làm cho các nguyên thủ quốc gia đang đi nghĩ hè phải tức tốc về London để giải quyết vấn đề bất an ninh này. Chuyện đâu còn là chuyện đùa, vì sang năm thành phố London chào đón Olympic, mà các sự cố này xảy gần sự kiện quan trọng thì mất mặt quá. Ong Thị Trưỡng London phải la lên quá hổ thẹn, không thể làm ngơ được. Ong Thủ Tướng David Cameroon quay trở về vận động 16 ngàn cảnh sát quốc gia đi dẹp loạn. Kể ra đã có kết quả tốt đẹp, cho đến đêm 10 tháng 8, mọi việc trở nên im lặng, không thấy tên cướp nhí nào đi phá tiệm ăn trộm cả. Nhiều người dân đã nêu cao tinh thần cộng đồng là đi kêu mọi người đi dọn dẹp chiến trường. Tuy nhiên London vẫn chưa được 100% bình an, cảnh sát vẫn trực 24/24 để giữ an ninh. Tòa án phải làm việc lẫn ngày đêm để xử tội những tên cướp nhí này. 


Phần cộng đồng Việt Nam thì khu vực buôn bán người Việt phía Đông London nằm trong vùng báo động đỏ, sau đó xảy ra đốt xe, một tiệm kim hoàn Việt Nam bị cướp phá. Một vài tiệm Nails phía tây nam có bị tàn phá. Kể ra không quá nhiều tiệm Việt Nam bị đập phá, nhưng thường Vitệ Nam mình làm ăn theo kiểu cò con, không chi bảo hiểm nên sự đền bù sẽ không được bao nhiêu. 


Trên trang Web sinh viên du học VN tại Anh quốc có đăng tin nếu sinh viên nào bị rơi vào cảnh hành hung thì gọi lên tòa đại sứ VN nhờ nhân viên Đại Sứ giúp đỡ. Kể cũng lạ, vì từ xưa đến giờ nhà nước vẫn gọi Việt Kiều là khúc ruột ngàn dậm, một sự cố quan trọng như vậy mà không thông tin gì cho Việt kiều hết. Với kinh nghiệm trong quá khứ thì gọi lên toà Đại Sứ thì không có ai bắt máy và viết Email chẳng bao giờ có hồi âm. 


Nhiều người Việt Nam tại Anh quốc và một số sinh viên du học đều có lập luận là đưa cho công an Việt Nam là giải quyết được hết. Nghe thì cũng có lý nhưng trên thực tế có những hoàn cảnh khác nhau:

·                Thứ nhất coi vậy người Anh họ có tinh thần đoàn kết trong các vụ bao động hơn Việt Nam, có thể nói họ hung dữ, đánh nhau mạnh bạo hơn. Trong những cuộc bạo động này họ có thế lực ngầm phía sau lảnh đạo, nên họ qui mô biết công biết thủ chứ không phải vô trật tự. Khi họ nổi dậy là một số đông tính trên cả ngàn người. Người Việt mình xem vậy chứ luôn đứng ra từng mảnh, không bao giờ gia nhập vào cuộc vì hầu như ai cũng mong chữ bình an. Cứ xem việc chính đáng nhất là biểu Hoàng Sa và Trường Sa không được lên tới 500 người tham dự, rồi đến xem cũng không được bao nhiêu người đến xem. Cứ nghĩ hai ngàn người tới dự, ở thời cuộc này tính chuyện nổ sung là thất bại, nhưng đem giam hết 2000 ngàn thằng thì chẳng đủ nhà tù để giam. Đó là một trong những yếu tố mà những tên xách động biểu tình tại Anh đã xử dụng đối phó với cảnh sát Anh.

·                Trong quá khứ cuộc bạo động tai Hungary vào cuôi thập niên 50, kế tiếp tại Tiệp Khắc vào năm 1968 thì các công an các xứ đó đều bó tay , cuối cùng Liên Xô dung quân đội vào dẹp loạn. Rồi năm 1989, vụ nổi dậy của sinh viên Trung quốc tại Thiên An Môn thì công an Trung quốc cụng phải chào thua, sau cùng lực lượng vũ trang quân đội với chiếc xe tăng, một hình không được đẹp với thế giới thì như vậy mới dẹp được loạn.

·                Người Anh học được bài học tại Ai Nhĩ Lan vào năm 1968 là công an càng tăng sức mạnh thì bạo động càng tăng lên, hận thù càng tăng lên. Họ đã lầm lẫn trong việc đó, cuối cùng đưa quân đội vào, với kết quả dẹp được loạn nhưng mang một di hại cho đến ngày hôm nay. Nhất là trong thập niên 90, bomb cứ nổ tại thành phố London vào những dịp Giáng Sinh.

·                Những ngày qua nếu công an Anh quốc xử dụng vũ khí thì cuộc bạo động có thể tăng lên nữa, mà nước Anh không thể nào mang hình ảnh quân sự vào việc đi giết mấy thằng cướp nhí này. Họ phải cố làm sao mọi việc chấm dứt một cách tốt đẹp. Thêm nữa khác với các quốc gia cộng sản, báo chí truyền thông là một vấn đề, không khéo là thành một hình bất an ninh và Olympic 2012 sẽ không được xảy ra trong năm tới.

·                Công An Anh quốc hiểu một điều là một người nổi giận là không sao nhưng nhiều người nổi giận thành nổi loạn là vấn đề phải quan tâm vì khi họ đối diện với Công An họ thấy họ có nhiều quyền lực, nhất là đứng một trong đám đông bạo động ai cũng thấy mình sẽ được an toàn.

·                Trong những người bạo động này nổi dậu từ khu nghèo, họ đâu có gì để mất, họ cảm thấy rất là tự nhiên khi những người phá tiệm đi vào hôi của, thì họ cũng làm được như vậy. Hôm nay có tên đi rao hàng 10 cái IPHONE 4 , mua hết chỉ mất $800 mà thôi. Có thể xem đây một cuộc bạo động cho những kẻ cần đồ tiêu dung. 


·                Một yếu tố của công an Anh là “Của đi thay người” , họ cứ để việc hôi của xảy ra trước, để tránh dung vũ lực mà gây đến án mạng. Công tâm mà nói họ cũng có cái lý của họ là đi tới cảnh người chết thì đó đâu phải hình ảnh đẹp của xã hội.

Sự bạo động và hôi của là cho thấy đạo dức của nước Anh xuống quá nhiều. Thời gian qua cho thấy thanh niên Anh rơi vào tình trạng nghiện ngập và rượu chè rất nhiều. Con số thống kê khá cao. Vậy vấn đề chính này là của ai? trách nhiệm là của phụ huynh hay xã hội đậy?    

Người Việt mình bị ảnh hưởng cuộc chiến khá dài, sau đó chỉ thấy dung vũ lực để cai trị thì dể đi tới tư tưởng chỉ có bạo lực mới trị được bạo lực nhưng đây là vấn đề nguy hiễm và quan trọng nhất là bao lực có giải quyết được vấn đề không?

 





Aug 13, 2011

Ba chị Doãn tại Surrey

“Chị Doãn là một người đàn bà có nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai…”

Vũ Trọng Phụng




 
 

Aug 9, 2011

Tôi đi đảo Jersey - ANH QUÂN

Khi nhìn trên bản đồ thế giới, có những hòn đảo thuộc vào một quốc gia xa xôi, chứ không liên hệ gì quốc gia gần đó. Chẳng hạn đảo Falkland sát ngay Argentina, mà chủ quyền lại thuộc một quốc gia nhỏ bé, cách nhau hơn 8000 ngàn dậm là Anh quốc. Tân Đảo thì qua Uc rất gần, mà lại thuộc về Pháp. Còn Hawaii nằm đâu ngoài Thái Bình Dương mà lại là tiểu bang thứ 50 của Mỹ. Nhìn về đảo Phú quốc thì thấy sự liên quan với Kam Pu Chia nhiều hơn là Việt Nam. Còn bên Châu âu, có một hòn đảo tên là Jersey, cách Pháp khoảng 12 dậm là tới Normandy, nơi nổi tiếng về Đồng Minh đổ bộ đánh Đức quốc xã vào năm 1945 và ngày lịch sử đó được gọi là “D Day”. Vậy mà cái hòn đảo đó không thuộc của Pháp mà lại do Hoàng Gia Anh quốc cai trị cho đến ngày hôm nay.

Thường thì thiên hạ được nghe và biết về tiểu bang New Jersey tuốt tận Mỹ, nhưng ít ai nghĩ tới về cái hòn đảo bé tí Jersey, có diện tích là 118 km vuông, dân số là 95 ngàn người, trong khi đó tiểu bang New Jersey có diện tích là 22,608 km vuông và tổng dân số là 8 triệu 8 trăm ngàn người. Nhưng có một điều dám chắc để nói là đảo Jersey giàu có hơn New Jersey.

Vào thế kỷ thứ 16, các anh cường quốc tây âu như Anh, Pháp, Hà Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đồ Nha, Đức.... phát triển mạnh trong nghành hàng hải nên đã đổ bộ qua tân thế giới Mỹ quốc, để tranh giành đất đai, lúc đó ông nào mạnh là chiếm được nhiều đất. Lúc đó ngôn ngữ giao thiệp của các ông chẳng thống nhất, mạnh anh nào anh nấy nói tiếng của mình, không hiểu là đem dao búa ra nói chuyện. Cho đến một hôm tất đồng ý ngồi với nhau để bỏ phiếu , ai được phiếu nhiều thì sẽ sử dụng ngôn ngữ đó. Sau khi bỏ phiếu, thì tiếng Anh hơn một phiếu và tiếng Đức thiếu một phiếu,  người Đức xem cách nào để tìm thêm một phiếu, thấy vắng mặt một nhân vật quan trọng, nếu có ông thì số phiếu sẽ hòa, ông ta không đi bỏ phiếu nổi vì đêm hôm trước ăn uống bậy bạ, bị tiêu chảy không đến phòng phiếu nổi, nên vậy tiếng Anh được chọn là tiếng chính thức giao thiệp. Người Đức tuy giờ không còn nhiều ảnh hưởng bên Mỹ, có đều họ để lại vài thứ khó quên tại bên Mỹ là Hamburger, Hot Dog và quần Jean Levis’ strauss.

Vào thế kỳ thứ 16 bên Anh quốc có các cuộc nội chiến, đến đời ông vua Charles II bình định được các quốc gia lại với nhau, trong đó có đảo Jersey. Xin nói nhanh là vào thế kỷ thứ 12 vùng đất Normandy phía bắc nước Pháp là thuộc Hoàng Gia Anh, trong đó có thêm các đảo nhỏ lận cận như Jersey và Guersey. Cho đến thế kỷ thứ 14 người Pháp mới chiếm các vùng đất phía bắc, nhưng họ không lấy được đảo Jersey. Lý do đó đảo Jersey tuy gần Pháp mà không thuộc của mình.

Vua Charles II cho ông em của mình là Quận Công địa hạt York – Duke of York  (sau đó lên làm vua King James II) một vùng đất rộng lớn từ New England cho đến Maryland. Cũng vì do Quận Công York làm chủ đất nên mới có tên New York.  Sau đó vua James (Quận Công York)  mới cắt mảnh đất từ Hudson River cho đến Delaware River tặng cho hai người bạn là Sir George Carteret và Lord Berkeley of Stratton, vì hai người này rất trung thành với triều đình Anh và giúp nhiều trong cuộc nội chiến tại Anh quốc. Họ vốn là Đề Đốc Hải Quân và có sống tại đảo Jersey. Bởi vậy không lấy gì làm ngạc nhiên khi họ được mảnh đất bên Mỹ thì họ đã đặt tên là New Jersey.

Đảo Jersey tuy là thuộc của Hoàng Gia Anh, mà lại có chính phủ riêng là Dân Chủ Nghị Viện và Quân chủ lập hiến. Có Thủ Tướng riêng nhưng người đứng đầu vai trò Quốc Trưởng là bà Hoàng Elizabeth đệ nhị. Dân số hơn 90 ngàn người, 51% là người bản xứ, 35% là người từ bên Anh qua ở, 6.5% là người Bồ Đồ Nha, 2.5% là người Ai Nhỉ Lan, 2% là người Pháp còn lại là người da trắng từ khắp nơi đến ở và số rất ít là dân châu A và da đen. Thời tiết tại đảo không quá là khắc nghiệt vào mùa đông, nhiệt độ trung bình khoảng 12 độ C  (tính ra khoảng 52 độ F). Mùa hè thì mát mẻ trên 20 độ C. Tổng số giờ được ánh sang mặt trời cho cả năm là 1912 giờ. Vì chung quanh là biển, Đảo Jersey được xếp hàng thứ ba trên thế giới về độ cao của thủy triều, nên vậy có những ngày song to là nước đánh tận sâu vào trong bờ. Cũng vì vậy trò chơi trượt song và bay dù rất phổ biến vào mùa hè.

Đảo Jersey luôn hoan nghênh du khách nhưng muốn sống định cư vĩnh viễn không phải là dể dàng. Chính quyền chỉ ưu tiên cho những ai có cha mẹ và ông bà sanh và lớn lên tại Anh, còn không phải có quốc tịch Anh và có đến bạc triệu mới vào sống được hoặc lấy vợ hay chồng là người có giấy sống tại Jersey và sau cùng nếu ai làm việc trên đảo được 11 năm thì sẽ cho giấy định cư. Trong quá khứ sau khi chấm dứt các cuộc chiến, chính quyền cần người vào làm việc xây cất nên đã có khá nhiều người Bồ Đồ Nha qua đó làm và ở lại vĩnh viễn. Ngoài ra Jersey cần một từng lớp lao động để làm việc nhà hàng và khách sạn nên có người da đen và đông âu đã qua để làm các công việc phục vụ.

Có thể nói tại Jersey có hai từng lớp một là nhà giàu, hai là nhà nghèo chứ rất hiếm từng lớp trung lưu. Lớp nhà nghèo này phải đi làm kiếm sống chứ không có trợ cấp chính phủ, vì không có cơ quan an sinh xã hội như trong nước Anh. Nếu ai thất nghiệp thì đi đến nhà thờ, tại đó sẽ có người dắt đi làm các công việc như nông trại, lái xe bus, bồi nhà hàng....Vấn đề y tế không được miễn phí, bị bệnh đi bác sĩ phải trả khoảng £50 (khoảng $80), bác sĩ tới nhà là £90 (khoảng $130) nhưng lại được thuốc men miễn phí. Ngoài ra có trợ cấp cho người cao niên, mỗi tuần họ nhận được khoảng $500 và nếu họ đau yếu thì có nhân viên nhà thờ tới giúp đỡ.

Kinh tế tại Jersey là nhà Bank, Nông nghiệp, sãn xuất sửa tươi và du lịch. Họ trồng trọt rau cãi, khoai tây khá tốt, giá cả không đắt, người mua cứ đến nông trại lấy hàng, bên ngoài cửa có hộp tiền thì người mua cứ bỏ đúng giá tiền là được vì người bán luôn tin tưởng tính trung thực của người mua. Bởi vậy con số tội phạm tại Jersey có thể nói là không có. Ban đêm đi ra đường thấy vô cùng là bình an tuy là chung quanh vô cùng vắng vẻ. Người dân Jersey rất thân thiện, đi ra ngoài đường còn nghe được những câu chào hỏi như Hello, Good morning.... Vật giá sinh hoạt tại Jersey ngoại trừ tiền thuê nhà không có đắt vì không có thuế VAT. Vào năm 2005, Jersey được bầu là đảo có giá sinh hoạt và mua bán công bằng cho người dân (Fairtrade Island)  thuế thu nhập chỉ đánh là 20%, cho dù quí bạn kiếm được 10 đồng thì mất 20%, còn kiếm được 1 triệu đồng cũng chỉ đánh 20%, vì lý do đó dân nhà giàu bên Anh rất thích qua Jersey sống. Tính trung bình tổng bình quân thu nhập tại Jersey là khoảng $70 ngàn một năm. Giá nhà tại Jersey trung bình khoảng $700 ngàn cho một căn 3 phòng ngủ. các đại gia siêu thị như Wall Mart, Tesco, Carrefour... nhiều lần muốn xâm nhập vào Jersey nhưng mãi đến giờ vẫn chưa được giấy phép, lý do là các bác đại gia này sẽ phá hoại đời sống nông nghiệp của người dân, vì các bác sẽ bán giá rau cãi, hoa quả, sửa, thịt... với giá rẻ, như vậy các chú nông nghiệp trong đảo sẽ mất đi việc làm. Đến giờ chỉ có bác Đại gia Waitross được vào trong thị trường Jersey nhưng vẫn chấp nhận điều kiện là nhập hang rau của chủ nhà và cũng như là sữa bò. 

Người dân tại Jersey giáo dục con cái khá tốt, nếu một đứa con của họ không chịu xếp hàng mua đồ, mà lại có tính nhảy hàng thì bị bố mẹ kêu lại dạy bài học và sau đó bắt ra xin lỗi người bị đứa bé nhảy đứng trước mặt. Còn hệ thống giáo dục như bên Anh.

Đi du lịch Jersey, thức ăn tiêu thụ nhiều nhất là đồ biển, tất nhiên các món như tôm hùm, cua... không rẻ hơn như Canada nhưng lại có phần rẻ hơn tại trong nước Anh. Phong cảnh Jersey thích hợp cho những ai mê chụp ảnh vì có núi và biển. Vào mùa hè những ngày cuối tuần đều có sinh hoạt như hội chợ bán thức ăn, hội chợ Hoa, hội chợ văn hóa... nên vậy có những thứ giải trí cho du khách. Các trò chơi như trượt nước, nhảy dù, lặn dưới biển, lái ca nô... đều kiếm được tại Jersey. Ngoài ra có thể đi xe đạp đi thám hiểm chung quanh đảo, nên thế nhiều du khách xe đạp đã đến Jersey. Lái xe hơi tại Jersey rất là an toàn vì tốc độ cao nhất là 40 miles, thường thì cứ phải lái là 20 -30 miles. Có lẽ các nhà thương tại Jersey ít có bị các ca cấp cứu về tại nạn xe hơi. Tại Jersey chỉ có một phi trường duy nhất, vào thập niên 30 chưa có sân bay nên họ các bãi cát ngoài biển để làm các bãi đáp máy bay. Giờ thì tại phi trường thì khu Duty Free shop của họ được xem một trong những nơi bán đồ rẻ trên thế giới.

Nếu ai muốn du lịch Jersey thì có thể làm một chuyến là đến London chơi, sau đó ngồi phà 5 tiếng đến Jersey, sau vài ngày là qua vùng Normandy của Pháp thì có thể xem là một chuyến đi đầy thú vị về lịch sử và hiện tại.



ANH QUÂN
















Aug 1, 2011

Bé Soan - Thanh Tùng


Mẹ cho bé một hộp đầy trái blueberry chín.
Ui chao ngọt quá!

Hết blueberry rồi, mình đi tìm thêm!

 Tìm đâu ra blueberry trong vườn nhà ông ngoại ?! 

"Bác ơi, có blueberry trong lều không bác?"

Không tìm đâu ra blueberry, buồn quá!

 
Ah, Bố!
Bố ăn gì thế?
Cơm với giò lụa hả?
Hmmm!
Cho bé một miếng với!

Người mẫu: Bé Soan
Photos: ông Ngoại của bé Soan